Anh/ chị hãy viết bài văn biểu cảm về "Nụ cười của mẹ"

“Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ”.Khi nghe đến câu tục ngữ này thì em lại chợt nghĩ đến nụ cười của mẹ, hiền hậu, dịu dàng. Tuy chỉ là một nụ cười giản đơn nhưng nó đã giúp em có nhiều nghị lực vượt qua những khó khăn để bước trên con đường đời của mình. Năm nay mẹ đã ngoài bốn mươi. Trên trán đã xuất hiện những nếp nhăn, mái tóc đã điểm bạc

Nụ cười của mẹ

. Mọi thứ có thể thay đổi nhưng trên đôi môi mẹ, có một thứ mà không bao giờ thay đổi theo thời gian đó chính là đó chính là nụ cười. Có lẽ nó rất giản đơn với mọi người, không thể sánh bằng những viên kim cương lấp lánh ở tiệm vàng bạc đá quý sang trọng. Nhưng đối với em nụ cười trên đôi môi mẹ không có bất cứ giá trị nào có thể đánh đổi. Mỗi khi cười, mẹ để lộ hàm răng trắng ngần và đều như hai hàng bắp, nhưng lúc ấy trông mẹ rất đẹp như một cô tiên vậy.Cho đến bây giờ, em vẫn còn nhớ nụ cười hạnh phúc của mẹ khi em khoe những điểm mười đỏ chói trên từng trên từng bài kiểm tra của mình. Tuy không nói nhưng em vẫn cảm nhận được nụ cười hạnh phúc của mẹ.Trên đời chắc chắn ai cũng trải qua giai đoạn tập nói, tập đi. Em cũng vậy, khi chập chững đi những bước chân đầu tiên trên quãng đời của mình, những khi vấp ngã mẹ luôn đứng phía trước để đỡ em dậy và nở một nụ cười hạnh phúc như nói rằng: “ Hãy cố lên con cuộc đời phía trước vẫn còn gian nan, có thể con sẽ vấp ngã nhưng hãy đứng dậy và đi tiếp. Đừng bỏ cuộc ! Con nhất định sẽ thành công ". Khi vào lớp một, mẹ dắt em đến trường và đã bỏ em lại với hai hàng nước mắt lăn trên má. Nhưng em hiểu rằng : “ Em phải cố gắng đi trên con đường học vấn này và cố gắng học thật nhiều, thật nhiều, bởi trên thế giới này kiến thức là vô hạn mà sự hiểu biết của mình là hữu hạn. Học thật giỏi để trở thành người có ích cho xã hội và cũng để trông thấy nụ cười hạnh phúc, vui sướng của mẹ “Nhưng có lần, vì mãi chơi không học bài nên em bị điểm kém. Sợ mẹ mắng, nên em đã nói dối là mình đạt điểm mười. Mẹ rất sung sướng và hạnh phúc, nhưng mẹ vui bao nhiêu thì trong lòng em lại cảm thấy ray rứt bấy nhiêu. Đã nhiều lần em định đi xin lỗi mẹ và cuối cùng em đã đến gặp mẹ và nói tất cả. Trái với suy nghĩ của em là mẹ sẽ nổi giận và quất vào mông em mấy roi. Nhưng không, mẹ vẫn nở nụ cười và nói rằng mẹ đã biết tất cả khi cô giáo gọi điện đến nhà và thông báo kết quả học tập sa sút của em. Không những không trách mà mẹ còn khen em : “ Con giỏi lắm, biết tự nhận lỗi của mình mà không để người khác chê trách, nhắc nhở. Nhưng không có nghĩa là cứ mắc lỗi rồi xin lỗi. Hãy nhớ nhé con yêu của mẹ! “. Từ đó em cố gắng học thật giỏi và không bao giờ lười biếng nữa.Khi nhận được tin đứt ruột đồng bào miền Trung lại quặn đau vì những cơn bão gây ra. Mẹ đã động viên mọi người đóng góp, giúp đỡ đồng bào miền Trung. Mọi người đã nhiệt tình ủng hộ, em cũng đã đập con heo đất để dành từ Tết đến nay để quyên góp. Đôi môi mẹ lại nở một nụ cười, nhưng nụ cười này là thể hiện tấm lòng yêu thương người vô bờ bến của mẹ. Gỉa sử mai này mẹ không còn trên đời và ở bên cạnh em để lo lắng và chăm sóc, lo lắng cho em nữa. không còn để nâng em dậy những lúc vấp ngã khó khăn của cuộc đời. Nhưng giả sử vẫn là giả sử, mẹ vẫn sẽ ỡ mãi bên cạnh em và em sẽ cố gắng học thật giỏi để trở thành bác sĩ chữa trị cho mọi người và đặc biệt là cho mẹ em để mẹ có thể sống lâu hơn và bên cạnh em. Để em được nhìn thấy nụ cười của mẹ và chắc chắn rằng em sẽ không thể nào quên nụ cười ấy, nụ cười hiền hậu, dịu dàng.

Mặc dù không ai có thể không chết một lần nhưng dù mẹ có ra đi thì em vẫn cố gắng học thật giỏi để hòan thành tốt công việc của mình, để trên thiên đàng, mẹ sẽ trông thấy được những thành công mà em gặt hái được cũng chính là công lao mà mẹ đã sinh thành và nuôi dạy em đến ngày hôm nay.

Leave a Reply