Em hãy viết bài cảm nghĩ về người mẹ

“Tôi muốn dệt những vần thơ về mẹ

Để đọc lên cho nước mắt trào rơi

Vì có gì đẹp đẽ nhất trên đời

Thiêng liêng nhất phải chăng là tình mẹ ?”

Vâng! Mẹ, tình mẹ, đó là những thứ quý giá và thiêng liêng nhất trên đời. Mỗi con người chúng ta ai sinh ra cũng đều có mẹ. Mẹ là người đã chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau sinh ra ta, cho ta cuộc sống này.

Để đọc lên cho nước mắt trào rơi

Từ khi chào đời, cất tiếng khóc đầu tiên, con đã may mắn nhận được vòng tay che chở, âu yếm của mẹ. Mẹ luôn là người dành cho con nhiều tình yêu thương nhất. Thời gian mới đó mà trôi nhanh quá, xuân này mẹ đã bước qua tuổi 40 rồi. Những nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ giờ đang dần hiện ra. Có thể với ai đó, mẹ không phải là người đẹp “nghiêng nước nghiêng thành”, nhưng với con, với gia đình mẹ là nhất! Mẹ không cao, nước da lại ngăm đen. Con biết tất cả là do mẹ đã phải làm lụng vất vả để kiếm tiền nuôi con. Đôi bàn tay của mẹ gầy guộc, rám nắng. Nhưng cũng nhờ đôi bàn tay ấy mà con có được những giấc ngủ ngon, có những bữa ăn ngon lành... Mỗi khi cầm đôi bàn tay mẹ, lòng con lại cảm thấy thương mẹ vô cùng. Mẹ! Mẹ là người đã sinh con ra, cho con cuộc sống này. Mẹ đã dạy con thế nào là người tốt, dạy con cách trưởng thành.... Mẹ mãi là người đẹp nhất trong lòng con.

Với con, mẹ không đơn thuần là người đã sinh ra, nuôi dưỡng con, mà còn là cô giáo đầu tiên của con. Mẹ dạy con ê a từng tiếng nói đầu tiên, chỉ cho con cách bước đi sao cho vững chắc.... Mẹ đã hy sinh đời mình để con có được những gì tốt đẹp nhất cho ngày hôm nay. Con còn nhớ, ngày còn thơ bé, con rất ốm yếu, cứ đau lên đau xuống hoài. Nhiều hôm, mẹ đã phải thức trắng đêm để cùng ba chăm sóc cho con. Lúc ấy, đôi mắt mẹ thâm quần vì thức đêm quá nhiều, rồi mẹ cũng ốm đi và xanh xao nhiều hơn... Giờ nghĩ lại, con thấy lại thương mẹ nhiều lắm. Con luôn biết! Mẹ ơi, những ngày tháng tuổi thơ với con là đẹp nhất vì có mẹ ở bên cạnh, chăm sóc cho con từng bữa ăn, giấc ngủ. Nhưng có lẽ đó cũng là những ngày tháng mà mẹ cực khổ nhất, mẹ nhỉ. Mẹ là một người phụ nữ đảm đang! Mặc dù buổi sáng mẹ phải thức dậy thật sớm để đến trường giảng dạy, buổi còn lại mẹ cũng chẳng được nghỉ ngơi,phải vừa lo việc đồng án, vừa chăm sóc cho con, thế nhưng tất cả mẹ đều hoàn thành tốt.

Trong mắt của một đứa con nít như con, thì mẹ sinh ra là để chăm sóc cho con. Con chưa bao giờ tự hỏi lòng mình rằng tại sao mẹ lại hy sinh vì con nhiều như thế, tại sao mẹ lại làm tất cả vì con, tại sao mẹ lại không lo cho cuộc sống riêng của mình...? Có lẽ vì mẹ là mẹ của con! Nhiều lúc vì tính trẻ con nên con đã ngây thơ giận mẹ, giận mẹ chỉ vì mẹ không chịu chiều con. Con chẳng chịu ngủ chung với mẹ, con dỗi hờn và sang ngủ một mình. Nhưng những lúc như thế, những lúc ngủ một mình, con lại cảm thấy có một cảm giác trống vắng đang bao trùm xung quanh con. Con cảm thấy thiếu mẹ, con thấy thiếu một người mà hay ru con ngủ, hay kể cho con nghe những câu chuyện cổ tích ngày xưa...

Tôi muốn dệt những vần thơ về mẹ

Giờ con đã khôn lớn, đã là cô nữ sinh trung học, thế nhưng con vẫn nhận được sự chăm sóc, yêu thương của mẹ như ngày còn thơ bé. Mẹ vẫn chăm lo cho con từng chút một, từ bữa ăn cho đến việc học hành. Mẹ luôn an ủi, ở bên động viên con mỗi khi con vấp ngã; chia sẻ niềm vui cùng con những lúc con đạt được thành công. Con thấy mình thật hạnh phúc và may mắn làm sao khi luôn có mẹ kề bên.

Con cứ ngỡ kể từ bây giờ mẹ sẽ đỡ khổ nhọc hơn ngày nào. Con cứ ngỡ rằng mẹ sẽ không còn khổ nữa, sẽ không còn cảnh mẹ đi khâu vá từng cái áo cho con. Mẹ sẽ không phải thức khuya để cho con học bài, sẽ không phải canh từng giấc ngủ của con......, bởi vì con đã lớn. Thế nhưng cuộc đời thật trớ trêu! Khi mà kinh tế gia đình đã ngày càng khá hơn, khi mà con đã bắt đầu lớn khôn, bắt đầu biết suy nghĩ thì cũng là lúc mà mẹ phát hiện ra mẹ đang mang trong mình căn bệnh nan y. Cái tin đó làm cho con choáng ván! Giờ con lại cảm thấy hận mình. Con hận mình sao không trưởng thành sớm hơn, con hận mình sao con không biết chăm lo cho mẹ, sao con lại để mẹ buồn vì con. Những lúc con làm sai điều gì, mẹ chẳng bao giờ la mắng con cả. Mẹ luôn nhẹ nhàng phân tích cho con cái đúng, cái sai để từ đó con hiểu và sửa đổi. Mẹ dạy con với một cách rất riêng, mẹ khôg la mắng, đánh đập con như một số bà mẹ khác. Hành động của mẹ luôn là gương sáng để con noi theo. Đôi lúc con cảm thấy như mẹ là một người bạn thân của con, là nơi để con tâm sự. Mẹ luôn âm thầm dõi theo mỗi bước đi của con, che chở, giúp đỡ con vượt qua mọi khó khăn trong cuộc đời. Vậy mà con chẳng biết điều đó, còn làm cho mẹ thêm buồn phiền. Con thật tệ!

Mẹ - một người phụ nữ Việt “anh hùng, bất khuất, trung hậu, đảm đang” như BH đã từng nói. Tuy đau ốm, nhưng chẳng bao giờ mẹ chịu nghĩ cho mình cả, lúc nào mẹ cũng nghĩ cho gia đình, cho công việc. Mẹ thường thức khuya để nghiên cứu tài liệu, tìm cách giảng bài hay để học sinh dễ tiếp thu, học tốt hơn.... Rồi kể cả những lúc đi chợ, mẹ cũng tiết kiệm chẳng dám mua gì bồi bổ cho riêng mình... Mẹ ơi, tại sao phải như thế? Những lúc trái gió trở trời, mẹ đau nhức khắp cả người, nhưng vẫn một mình chịu đựng, mẹ chẳng than phiền với ai cả, có lẽ vì sợ bố con con lo lắng, phải không mẹ? Có những hôm con thấy mẹ nhăn nhó xoa tay bóp chân, dường như mẹ đang đau lắm. Con đã nhiều lần hỏi, nhưng mẹ đều lảng tránh đi...

Từ trước đến giờ mẹ luôn là người hy sinh cho con, mẹ chưa hề nghĩ gì đến bản thân mình cả, mẹ cũng chưa bao giờ đòi con phải trả công. Mẹ quả là một người tuyệt vời, là một người cao cả, vĩ đại nhất trong cuộc đời của con. “Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào”-đúng, mẹ thật bao dung, thật rộng lượng, mẹ tha thứ cho mọi lỗi lầm của con...

“Hạnh phúc thay cho người nào được Thượng Đế ban tặng cho một người mẹ hiền” Thật vậy, hạnh phúc của con trong cuộc đời này là có mẹ. Mẹ đã cho con tất cả, mẹ là cuộc đời của con! Thật khó có thể tìm được một ngôn từ nào để diễn tả hết về mẹ. Nhiều lúc con rất muốn nói con xin lỗi vì những điều con đã làm khiến mẹ buồn, con muốn nói con yêu mẹ, nhưng sao khó quá, con không đủ can đảm mẹ ơi. Giờ con chỉ biết cầu mong cho mẹ luôn mãi khoẻ mạnh, mãi ở bên con, mãi cùng con đi hết chặng đường đời đầy cam gho, thử thách. Con chỉ muốn mẹ hiểu rằng mẹ vẫn mãi là người quan trọng nhất với con trong cuộc đời này, tình mẹ mãi là tình cảm thiêng liêng nhất; và: Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con"

Leave a Reply