Em hãy viết bài văn cảm nghĩ về bạn bè

Tôi đã được ba mẹ sinh ra, đã được thầy cô dạy dỗ, được anh chi yêu thương, và hơn nữa tôi dược bạn bè che chở. Họ đã đến bên đời tôi, chạm khẽ vào trái tim tôi và nâng trái tim đến 1 khung trời mới.

Từ cái ngày đầu tiên chập chững bước vào lớp 1, cái cổng trường cấp 1 sao mà cao quá, nó cao quá đầu, có lẽ không chỉ là một cái đầu mà là mấy chục cái đầu của tôi. Tự nhiên thấy sợ hãi, "sẽ phải làm gì để vượt qua cái cổng đó, rồi từng nấc thang cao vời ở phía sau kia nữa". Tôi không biết, nhưng tôi đã tìm được câu trả lời từ cái ngày đầu tiên ấy, bạn bè đến, nắm tay tôi, có lẽ là bạn ấy không quen tôi, không biết tôi nhưng tôi biết đó là cái nắm tay đầu tiên của bạn bè. Nhưng 1 đứa trẻ quá đỗi ngu ngơ thì biết làm gì hơn, đã có nhiều lắm trong cái hơi ấm nồng đượm của bàn tay bạn bè ấy mất đi. Tôi cũng không biết và không có ý thức là sẽ níu kéo cái hơi ấm ấy trở lại.

Bạn bè

Rồi lên cấp 2, chững chạc hơn, nhưng sự vô tâm vẫn khiến tôi mất đi nhiều thứ. Nhưng có 1 thứ tôi sẽ không bao giờ để mất, là bạn bè vì tôi đã là học sinh cấp 2 rồi. Bạn đến, không nắm tay 1 cách vô tình mà bắt chuyện 1 cách cố ý (lớn rồi mà). Rồi từ bắt chuyện, hơi ấm của bàn tay xưa đã trở lại, nó cũng rất dễ dàng mất đi : cái hơi ấm ấy, nhưng ý thức của 1 đứa cấp 2 thì đã biết cách để vơi vớt lại đôi phần.

Và cũng cấp 2, bạn bè đã đến, và cho tôi nhiều niềm vui cũng như nỗi buồn nhiều hơn, không ngây ngô như cấp 1 nữa. Đã có những lúc tôi buồn, ừ cũng khóc. Bạn không nói gì, chỉ lặng nhìn, lặng nhìn mà thôi, tôi biết bạn cũng đang đau cho nỗi đau của tôi. Bạn biết tôi cần 1 không gian để yên tĩnh, bạn cố gắng giữ yên lặng. Tôi buồn lắm bạn ạ, những lòng tôi ấm hơn khi bạn ở bên tôi,l ặng nhìn và buồn cùng với nỗi buồn của tôi.

Rồi khi tôi cười, niềm vui làm tôi đôi khi vô tình quên mất bạn, nhưng bạn hãy biết là niềm vui chỉ là thoáng qua, còn bạn thì vẫn mãi ở trong lòng tôi.

Rồi khi tôi phạm lỗi, những người khác thì cố gắng để tránh né tôi chỉ để khỏi liên lụy, nhưng bạn thì khác, bạn không xa tôi, vẫn ở bên tôi, đặt đôi bàn tay quen thuộc ấy lên vai tôi, nâng toi dậy và cố gắng thật nhiều để che chở cho tôi, rồi nhận về mình bao nhiêu là lỗi để tôi được mang cái tiếng là tốt đẹp. Tôi phải làm gì đây, bạn ạ, khi đó tôi muốn lắm, muốn đứng dậy hét lên thật to "tôi mới chính là người có lỗi".

....

Rồi cấp 3, tôi biết nắm lấy cái yêu thương cao vời từ bạn bè hơn. và tôi biết, bạn bè luôn là người chia sẻ tốt nhất, bạn bè như những trang nhật kí, nhẹ nhàng để cho mình trút bầu tâm sự, không 1 lời nào, chỉ lặng lẽ, và hiểu.

Nhưng có buồn không khi một số người, mình vẫn xem là bạn bè ấy là không như tôi tưởng cuộc sống là thế, điều xấu nó luôn ẩn chứa sau những cái tốt đẹp. Nhưng đã có những người bạn tốt luôn ở bên cạnh và giúp tôi rất nhiều, tôi muốn nói lời cám ơn đến họ, mãi mãi nhớ và không bao giờ quên

Bạn bè, là 2 chứ đáng quý và không thể không tòn tại trong mỗi con người, đừng ai nói là mình không cần và không muốn có bạn bè nhé

Leave a Reply