Giải thích tên Bảo kính cảnh giới 43, viết một đoạn văn phân tích cảnh vật thiên nhiên mùa hè trong cảnh tình mùa hè của Nguyễn Trãi

1. Cái tên của bài thơ mang tính chất giáo huấn (Gương báu răn mình) nhưng thực chất đây lại là một bài thơ trữ tình về cảnh, về người. Qua bài thơ có thể thấy được một tâm hồn nghệ sĩ rất giàu cảm xúc trước thiên nhiên tạo vật nhưng cũng tràn đầy những ước mơ bình dị mà cao đẹp về cuộc sống của nhân dân.

2. Về cảnh vật thiên nhiên

Câu mở đầu cho thấy hình ảnh nhà thơ trong một ngày rỗi rãi, nhàn tản, nhưng rỗi rãi nhàn tản một cách không bình thường vì đây là những ngày Nguyễn Trãi về ở Côn Sơn (1438 - 1442). Tuy vẫn đang làm quan nhưng ông không được nhà vua trọng dụng như trước, vì thế không có việc gì cần kíp, có thể ngồi hóng mát cả ngày trường.

Giải thích tên Bảo kính cảnh giới 43, viết một đoạn văn phân tích cảnh vật thiên nhiên mùa hè trong cảnh tình mùa hè của Nguyễn Trãi

Ba câu tiếp theo và câu sáu “Dắn dỏi cầm ve lầu tịch dương” là sự cảm nhận cảnh vật thiên nhiên của một tâm hồn ung dung, thư thái, thiết tha yêu đời. Đó là một bức tranh đầy sức sống: cây hòe đang độ phát triển, cành lá xanh tươi tỏa rộng; cây lựu trước hiên nhà vẫn đang trổ hoa đỏ rực; ao sen đầy những đài sen màu xanh, không còn thoang thoảng hương thơm như trước; tiếng ve vẫn râm ran, inh ỏi... Cảnh vật một buổi chiều cuối hè ấy đã được thi nhân đón nhận cả bằng thị giác “hòe lục”, “thức đỏ”, bằng khứu giác “mùi hương”, bằng thính giác “dắng dỏi cầm ve”. Tuy là một buổi chiều, nhưng không hề im lìm tĩnh lặng. Có thể thấy rõ điều đó qua những từ tượng hình, tượng thanh gây ấn tượng mạnh mẽ: đùn (cành lá cứ như sinh sôi ngay trước mắt), phun (màu đỏ của hoa lựu không phải tỏa ra, rực lên mà như sức sống chất chứa bị dồn nén đang bật ra, trào ra), dắng dỏi (âm thanh rộn rã, chói gắt lại được nhấn mạnh bằng biện pháp đảo ngữ). Tóm lại, tâm hồn nhà thơ đã hòa vào cảnh vật, cùng chung cái sắc điệu tươi vui, ấm áp của mọi vật xung quanh.

Leave a Reply