Hãy nêu cảm nhận ngày khai trường đầu tiên mà em nhớ nhất

Khi lấy bộ đồ cũ từ trong tủ ra lại làm cho tôi nhớ về kỷ niệm thời thơ ấu. Đây là bộ đồ đầu tiên tôi mặc trong ngày khai giảng năm học vào lớp một.

Hồi ấy, trước ngày khai trường lòng tôi háo hức, nôn nao thêm một chút hồi hộp. Mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đó cả rồi, nhưng sự hồi hộp, vui sướng lo lắng đó đã khiến cho tôi trằn trọc không ngủ yên.

ngày khai trường đầu tiên mà em nhớ nhất

Mọi hôm tôi hay ngủ dậy trễ, còn phải để mẹ gọi dậy. Nhưng hôm nay thì khác, tôi lại dậy từ rất sớm và còn tự làm vệ sinh cá nhân nữa. Mặc bộ đồ học sinh cảm giác sung sướng tràn trề vì minh sắp là cậu học trò lớp một rồi. Tuy còn nhỏ, nhưng tôi vấn muốn ra vẻ người lớn chải tóc, soi gương cho đẹp

Tuy từ nhà đến trường không xa lắm chỉ chưa tới một cây số, nhưng mẹ vẫn chở tôi đi học bằng chiếc xe đạp cũ kĩ đã gắn bó với mẹ 15 năm nay. Qua ngôi trường mầm non cũ tôi thoáng giật mình nói:

Ủa! Mẹ ơi đến trường rồi kìa ạ?

Con đã là cậu học sinh lớp một rồi nên không học ở đó nữa!

Vậy con học ở đâu ạ? Mà sao lâu đến thế mẹ?

Đợi chút đi con sắp đến rồi đó!

Khi đến nơi tôi không cầm được cảm xúc khi tới một ngôi trường mới. Ôi! Trường Tiểu Học La Ngà mới, rộng làm sao, trước cổng trường băng rôn đỏ rực treo ở giữa ghi: “Mừng Năm Học Mới 2003 – 2004.

Rồi mẹ mua cho tôi quả bong bóng tồi dắt tôi đến chỗ cô giáo đột nhiên em đứng lại:

Sao mẹ không mua cho con cái màu đỏ đeo ở trước cổ giống mấy anh chị kia kìa?

Chỉ sau này con học giỏi mẹ mới mua cho con!

Nhìn các anh chị đeo khăn quàng thật đẹp như những con bướm đỏ dậu trên vai. Sân trường càng đông vui, ồn ào, nhộn nhịp, tràn ngập tiếng cười hơn. Bầu trời trong xanh, bầy chim sẻ hót líu lo, dàn hoa trồng sát mét lớp học nở tươi thắm, tất cả tạo nên một khung cảnh tràn ngập sức sống thu. Sân khấu có những chùm bong bóng treo xung quanh và bốn chậu cây ở bốn góc. Các thầy mặc bộ đồ vét trắng có thắt cà vạt, còn các cô với bộ áo dài thật thiết tha duyên dáng tạo một sắc thái riêng của người phụ nữ Việt Nam. Cây bàng sai trĩu quả, quả rơi rụng khắp sân trường. Rồi cô hiệu trưởng mang Bức tượng từ trong thư viện ra, đặt lên cái bàn trải khăn đỏ rực với toàn là những bông hoa hồng và tôi có thể tưởng tượng hình ảnh của Bác đang dự lễ khai trường của bọn tôi, trông Bác thật là giản dị

Tiếng khóc của các bạn xung quanh ngày một to hơn khi ba, mẹcảu các bạn ấy đã ra khỏi sân trường . Mẹ tôi cũng dứng ngoài cổng trường lúc nào mà tôi không hề hay biết, cô bảo chúng tôi xếp hàng cho ngay ngắn và thật nhanh. Cô hiệu trưởng bước lên lễ đài dõng dạc nói:

Chúng ta nhiệt liệt hoan nghênh các lớp một…!

ngày khai trường đầu tiên

Cả đoàn người vỗ tay chào đón chúng tôi, khi tôi bước vào sân trườnghồi hộp lại hồi hộp hơn như tim muốn nhảy ra ngoài. Lễ chào cờ bắt đầu, bài hát “Quốc Ca” vang lên, cả phụ huynh đứng ngoài trường cũng phải hát theo

Lễ tất, cô hiệu trưởng đọc báo cáo năm học trước và sau đó là đọc thư Bác Hồ gửi học sinh, em hiểu dược tấm lòng quan tâm của Bác. Đến giờ thiêng liêng xúc động nhấtlà đánh trống mừng năm học mới 2003 2004 tiếng trống một hồi kéo dài:

Tùng! Tùng! Tùng!... Tùng!

Tôi nhìn thoáng qua thấy mẹ khóc. Hồi đó tôi không rõ mẹ khóc vì điều gì, bây giờ tôi đã hiểu rõ mẹ khóc vì thương tôi được học hành tốt hơn mẹ ngày xưa mẹ học đến lứop bốn phải nghỉ học để chăm lo cho gia đình.

Rồi cô giáo chủ nhiệm dẫn bọn tôi đến lớp học riêng. Lớp học rộng rãi thoáng mát, sạch sẽ, bàn ghế bóng láng thơm mùi sơn. Trên tường chữ “DẠY TỐT”, “HỌC TỐT” được dán bằng giấy màu rất to, còn có cả ảnh Bác Hồ và lá cờ đỏ sao vàng treo ở giữa. Cả chữ cái và từ điển hình được treo ở hai góc tất cả thạt tiện nghi và đầy đủ không thiếu thứ gì.

Thoáng qua tôi thầm nghĩ không biết bạn nào tôi quen không, sau đó cô sắp xếp chỗ ngồi. Tôi ngồi cùng bạn Duynăm ngoái học cùng nên bớt lo lắng hơn. Cô còn dặn vài điều về nội quy và nhắc chúng tôi phải chăm chỉ học hành cho giỏi.

Tới giờ ra về các anh chị lớn tuổi đi một mình tranh giành nhau qua cổng trường để cho kịp về nhà, mẹ vào tận lớp học đón tôi ra, em như hiểu thêm được tấm lòng của mẹ, mẹ nói: “Đây chính là thế giới kì diệu của con đó”

Tôi sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ lòng công lao dưỡng dục của cha mẹ. Và tôi sẽ không quên kỉ niệm đầu đời, tôi sẽ lưu trữ nó như một hình ảnh sẽ mãi mãi, mãi mãi không phai nhoà

Leave a Reply