Kể lại câu chuyện đáng suy ngẫm về bệnh vô cảm trong xã hội ngày nay

Ngày mai cô về quê có việc bên ngoại, cô ngại đi ôtô vì sợ chen lấn, say xe nên cô và chồng ra ga mua vé tàu. Chiều mùa đông lại mưa to, trời tối rất nhanh, không khí lạnh lẽo… chồng cô bảo đứng ngoài cổng trông xe để anh vào mua vé.

Cô đứng dưới trời mưa to tầm tã. Mùa đông mà sao mưa to thế. Cô đang lan man nghĩ, chợt giật mình vì có tiếng gọi:

- Cô ơi cho ông xin vài đồng mua một ổ bánh mì đi cô.

bệnh vô cảm

Một cụ ông mặc áo mưa đội nón ướt lướt thướt đến giật giật áo mưa và hỏi. Cô ngần ngừ một vài giây và trả lời:

- Ông ơi con không có tiền ở đây ông ạ

Thực ra cô có tiền trong túi quần nhưng cô đắn đo, không phải vì tiếc vài nghìn bạc lẻ mà vì ngại trời mưa lại phải vén áo mưa lên để lấy tiền thì sẽ bị mưa hắt ướt. Cô nghĩ chắc sẽ có người khác biếu ông cụ, vì vậy cô tắc lưỡi: thôi vậy!.

Ông cụ bước đi đến chỗ vài người khác, cô nhìn thấy họ cũng lắc đầu. Cô bắt đầu áy náy và dõi theo ông cụ, lại vài người khác nữa nhưng vẫn là những cái lắc đầu vô cảm giống cô ban nãy. Trời vẫn mưa…

Cô sốt ruột dõi theo ông cụ và ngóng vào sân ga mong chồng nhanh ra để cô sẽ chạy vào trong mái hiên kia lấy tiền biếu ông cụ. Lúc này cô không dám rời cái xe máy vì sợ kẻ gian dắt mất. Cuối cùng chồng cô cũng ra, cô vội vàng nói:

- Anh chờ em chút nhé, em chạy ra đây có việc tí.

Rồi cô hớt hải chạy đi tìm ông cụ, cô chạy ra bên phải rồi ra đằng sau khu nhà nhưng vẫn không thấy ông cụ đâu. Lạ thật, rõ ràng cô đã để ý dõi theo thấy ông cụ đi về phía này mà tìm mãi vẫn không thấy đâu.

Chồng cô chạy xe máy theo sau và gọi:

- Này em đi tìm gì thế, nhanh lên về đi muộn lắm rồi, về cho cả nhà còn ăn cơm.

Cô nhớn nhác nhìn quanh một lần nữa rồi lên xe ra về. Về tới nhà, mẹ cô đã dọn cơm tối cho cả nhà và đang chờ vợ chồng cô về ăn cơm. Ngồi vào mâm cơm với những đồ ăn nóng sốt, cô thấy miệng đắng ngắt. Cô hình dung thấy ông cụ và ổ bánh mì dưới mưa…

Đêm nay cô cứ trằn trọc mãi không ngủ được, cô nghĩ về ông cụ và cứ thấy lòng không yên... Lần sau gặp những người ăn xin thế này nhất định không được lăn tăn đắn đo gì nữa, chỉ biếu họ mấy đồng thôi mà đổi lại sẽ có những giờ phút thanh thản biết bao. Cô tự an ủi với ý nghĩa chắc sẽ có người nào đó biếu ông cụ và ngủ thiếp đi.

Nghĩ lại hoàn cảnh vừa xảy ra này cô thấy mình thật vô cảm, vô trách nhiệm. Cô tự trách mình nhiều lắm, cô cũng tự răn bảo mình thật nhiều để những lần sau không thế nữa…, nhưng không biết lần sau, vào những hoàn cảnh khác cô có lại lưỡng lự nữa không?

Leave a Reply