Kể lại một thầy cô giáo đã để lại cho em ấn tượng khó quên

Cảm xúc trong lúc chia tay mái trường Tiểu học Phùng Ngọc Liêm thân yêu thật khó diễn tả bằng lời. Biết bao kỉ niệm buồn vui cùng xen lẫn với hình ảnh về sân trường, lớp học, thầy cô bạn bè cứ dần hiện về như một cuốn phim quay chậm. Đặc biệt hình ảnh cô giáo đầu tiên đón tôi vào lớp một nổi bật và sâu đậm hơn cả.

Cô tên là Thuận – một cái tên giản dị cũng giống với tính cách của cô. Cô có một vẻ đẹp thanh tú, dịu dàng của một người phụ nữ Á Đông. Tôi không sao quên được nụ cười đôn hậu và đôi mắt hiền từ của cô. Sâu thẳm trong đôi mắt ấy là cả một vùng trời yêu thương cô dành cho lớp lớp học trò. Tôi cũng không thể quên được ánh mắt buồn rầu của cô khi chúng tôi chưa ngoan. Nhìn thấy ánh mắt đó của cô, chúng tôi cảm thấy mình thật có lỗi và hứa sẽ không bao giờ làm cô phải phiền lòng về những trò nghịch ngợm của mình nữa.

Kể lại một thầy cô giáo đã để lại cho em ấn tượng khó quên

Ngày đầu tiên khi bước vào một môi trường mới đầy mới lạ, tôi không khỏi rụt rè, e ngại. Cô đã lại gần trò chuyện, động viên giúp tôi hòa đồng với các bạn. Cô đã dạy chúng tôi từng câu chữ, từng phép tính nhân chia, đưa chúng tôi đến chân trời trí thức. Cô còn dạy chúng tôi cách giao tiếp, ứng xử với mọi người. Cô luôn quan tâm đến mỗi bữa ăn, giấc ngủ của chúng tôi. Cô thường động viên chúng tôi cố gắng ăn cho mau lớn. Vào mỗi giờ ngủ trưa khi trời trở gió, cô liền đắp chăn cho từng bạn một vì sợ học trò chúng tôi bị cảm lạnh. Cô Thuận không chỉ là một giáo viên mà còn là một người mẹ hiền thứ hai của chúng tôi.

Giờ đây những hình ảnh đó đang dần lùi về quá khứ. Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ bước sang ngôi trường cấp hai. Những điều mới lạ và thú vị vẫn đang chờ tôi ở phía trước. Nhưng tôi sẽ luôn mang theo mình hình ảnh thân thương của các thầy cô và những năm tháng đầu tiên của quãng đời học sinh Tiểu học.

Leave a Reply