Nghị luận xã hội - Khóc

Hôm nay L đã khóc như một đứa trẻ trước mặt tôi. Tôi hơi bất ngờ vì trước đây cậu ấy chưa bao giờ như thế. L cứ nức nở: “Chung Anh ơi, thật ra tớ không có mẹ. Mẹ đã bỏ rơi tớ từ năm tớ 3 tuổi, Chung Anh à!”.

Khóc

Vậy ra, 15 năm nay L sống khép kín và tự ti, vì cậu ấy không có tài sản quý giá nhất của mỗi con người là một người mẹ. Tôi không hiểu sao cổ họng mình đắng nghét. Lẽ ra phải bảo: “Nín đi L, con trai mà khóc cái gì?”, tôi lại lặng lẽ khóc theo L. Chúng tôi phải làm gì bây giờ? Người mẹ của L ơi, ở một nơi xa xôi nào đó, có nghe tiếng thổn thức của cậu ấy?

Leave a Reply