Nghị luận xã hội - Tôi tin người, nhưng...

Tôi đi ăn tối cùng người bạn, nhỏ N. Hai đứa đang nói chuyện thì một người bước đi xiêu vẹo, mặt mũi hốc hác, dáng vẻ bụi bặm tiến đến: “Hai em thương anh, cho anh xin một nghìn mua bánh mì. Anh bị lỡ xe, chẳng còn đồng nào, từ sáng đến giờ đói lắm”. Chúng tôi nhìn nhau nhún vai. Trò này cũ quá!

Tôi tin người

Nhưng anh ta bỗng nhiên òa lên khóc làm tôi lúng túng. Một người thanh niên khóc nức nở trước mặt, thật chẳng đành. Tôi rút tiền đưa cho anh ta. N không cản, có lẽ nhỏ cũng chạnh lòng trước những giọt nước mắt ấy. Anh ta cảm ơn rối rít, rồi đi. Đợi anh ta đi một quãng, N thầy chìa khóa xe cho tôi. Tôi chạy theo anh ta, như gợi ý của nhỏ bạn, bỗng nhiên cảm thấy tội lôi vô cùng. Đã cho đi sao còn nghi ngờ, rình mò kiểm chứng. Nhưng niềm ăn năn đó biến mất, thay bằng sự bực tức. Anh ta dừng ở ngã tư, rút trong túi ra., một xấp tiền một nghìn, ngang nhiên đếm. Tôi thần người, chẳng biết nói sao, quay xe về.

Nhỏ N cười, vỗ vai khi tôi đang xụ mặt: “Để mày hiểu thêm thôi. Dù sao cũng nên mừng! Dẹp đi những hoài nghi vụn vặt, mày thấy những giọt nước mắt! Tao thì đáng buồn hơn, chẳng có khả năng ấy nữa. Tao gặp hắn ta ở đây mấy lần rồi!”...

Leave a Reply