Tả lại thầy cô dậy mà em có những kỉ niệm sâu sắc nhất

Vào những giờ ra chơi, em thường gặp người mà đã dạy vỡ lòng cho em. Đó là cô giáo dạy em hồi học lớp một.

Cô tên là Tuyết. Năm nay cô khoảng bốn chục tuổi. Cô ấy cao chừng một mét sáu mươi tám. Cô có một nước da trắng hồng. Người cô ốm, thon. Cô ăn mặc rất giản dị. Cô thường mặc những bộ áo dài màu cam nâu. Tóc của cô dài, mượt mà. Cô luôn luôn để tóc xõa. Mắt cô đen long lanh, dưới một hàng lông mày đen đen. Cô có hai hàng răng trắng muốt, đều tăm tắp như những hàng bắp.

Tả lại thầy cô dậy mà em có những kỉ niệm sâu sắc nhất

Tính tình của cô hiền lành. Cô chưa bao giờ cáu gắt với ai. Ai học giỏi thì cô sẽ thưởng. Còn bạn nào kém thì cô nhẹ nhàng khuyên bảo bạn ấy phải cần cù, chăm học mới có thành tích tốt. Vào những giờ ra chơi, đáng lẽ cô phải xuống phòng giáo viên để nghỉ ngơi những cô vẫn ở lại lớp để kèm các bạn học yếu và chấm điểm cho chúng em. Còn giờ tan học, cô ở lại trong trường để chuẩn bị giáo án và dụng cụ học tập cho ngày mai. Cô như một cô tiên giáng trần vậy. Cô rất được các đồng nghiệp mến thương.

Em rất quý cô vì cô đã vỡ lòng dạy em. Nhờ cô mà em mới có ngày hôm nay. Sang năm là em qua cấp hai, những em sẽ không bao giờ quên công ơn lớn lao của cô.

Leave a Reply