Tóm tắt văn bản Tôi đi học của nhà văn Thanh Tịnh

Hàng năm, cứ vào mùa thu, nhân vật "tôi" lại nhớ đến những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường.Sáng hôm ấy, trên con đường làng tới trường, "mẹ tôi" âu yếm tay "tôi" dẫn đi. Mọi điều xung quanh đều thay đổi, "tôi" không còn nô đùa như mọi ngày. Hôm nay, "tôi" đi học. Trên tay cầm 2 quyển vở, nhưng "tôi" đã bắt đầu thấy nặng, mà mấy người đi trước còn cầm cả bút thước. "Tôi" thầm nghĩ, chắc chỉ mấy người thạo mới cầm nổi bút thước.

Tôi đi học

Trước đó mấy hôm, "tôi" đã ghé qua trường ở làng Hòa An, nhưng cảm giác đó khác hẳn lần này. Giống "tôi", mấy cậu học trò mới bỡ ngỡ, nép bên người thân, run run lo sợ. Ông đốc trường Mĩ Lí gọi mấy cậu học trò mới đứng trước cửa lớp Ba. Ông gọi tên từng người. Nghe tới tên mình, "tôi" giật mình lúng túng. Đọc xong, ông kêu "chúng tôi" xếp hàng vô lớp. Bất giác, "tôi" quay lưng lại, dúi đầu vào lòng "mẹ tôi" nức nở khóc theo. Ông đốc dỗ dành "chúng tôi". Có những hôm "tôi" đi chơi suốt cả ngày, nhưng chưa bao giờ thấy nhớ nhà, nhớ mẹ tới vậy. Rồi "chúng tôi" bước vào lớp. Mọi vật trong lớp tôi đều thấy lạ và hay hay. "Tôi" nhìn bàn ghế chỗ mình rồi lạm nhận nó là của riêng mình. "Tôi" nhìn người bạn tí hon ngồi cạnh "tôi", tuy không hề quen biết nhưng "tôi" không cảm thấy xa lạ chút nào. Bỗng một con chim liệng đến bên bờ cửa sổ, làm "tôi" nhớ đến những buổi đi bẫy chim cùng đám bạn. Nhưng rồi tiếng phấn của thầy trên bảng đã đưa "tôi" về cảnh thật. "Tôi" nhẩm dòng chữ trên bảng: "Bài viết tập: Tôi đi học."

Leave a Reply