Trong bài thơ Một khúc ca xuân (12/1977), Tố Hữu có viết: Nếu là con chim, là chiếc lá/ Thì chim phải hót, chiếc lá phải xanh/ Lẽ nào vay mà không trả/ Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình. Hãy phát biểu ý kiến của anh (chị) qua đoạn thơ trên

GỢI Ý

I. Mở bài

- Con người sinh ra được vay mượn từ tạo hoá, từ cha mẹ, từ mọi người xung quanh.

- Vì vậy, phải nhớ ơn và sống có ích để trả ơn cho đời.

II. Thân bài

- Tố Hữu mượn hình ảnh con chim, chiếc lá để minh hoạ cho lí tường sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình.

Nếu là con chim, là chiếc lá Thì chim phải hót, chiếc lá phải xanh

* Con chim: tạo hoá ban cho giọng hót => Hót phục vụ cho đời.

* Chiếc lá: được thừa hưởng nắng mai, dưỡng khí => lá phải xanh tươi làm đẹp cho cuộc sống.

→ Hạnh phúc nhất là được cống hiến.

* Con người:

- Vay mượn tất cả từ cha mẹ, nhân loại và từ vũ trụ.

- Phải ghi ơn và trả ơn.

- Biểu hiện:

+ Sống lí tưởng, biết tự khẳng định mình trở thành công dân có ích.

+ Giúp đỡ mọi người.

+ Góp phần xây dựng quê hương đất nước.

→ Có như vậy thì mới xứng đáng là một con người.

III. Kết bài

- Phải biết sống cống hiến.

- Phát biểu quan niệm nhân sinh tích cực của bản thân.

BÀI LÀM

Nhà thơ Tố Hữu mượn hai thực thể chiếc lá và tiếng chim để minh hoạ cho quan niệm của mình. Tạo hoá đã tạo ra loài chim và ban cho chúng giọng hót tuyệt vời thì cũng có nghĩa rằng đã là chim thì phải hót và tương tự như vậy, chiếc lá non thì phải xanh.

Cống hiến

Chắc hẳn ai đã từng đọc tác phẩm nổi tiếng Tiếng chim hót trong bụi mận gai đều không thể quên hình ảnh chú chim đã dùng hết sức mình để lao vào bụi mận gai, chú chim đã bị một cây gai xuyên vào lồng ngực nhưng chú vẫn cất lên tiếng hót cuối cùng - tiếng hót mà đến cả hoạ mi, sơn ca cũng phải ghen tị, tiếng hót mà cả Thượng đế trên cao nghe cũng phải mỉm cười. Và như thế đủ cho ta thấy rằng hạnh phúc nhất, sung sướng nhất chính là giây phút được cống hiến cho đời. Còn chiếc lá kia sẽ là gì hôm nay nếu thiên nhiên không ban cho nguồn dưỡng khí để hô hấp và quang hợp. Sẽ là gì bây giờ nếu con người nhẫn tâm ngắt bỏ nó đi. Và như vậy, một khi đã được tồn tại trên cõi đời này thì lá phải có nhiệm vụ đem màu xanh tràn đầy nhựa sống ấy tô điểm cho bầu trời, cảnh vật hay đem lại bóng râm, dưỡng khí cho muôn loài. Nhìn lại ngày xưa để ngẫm lại ngày nay. Chúng ta phải làm gì để không hổ danh là thế hệ trẻ, thế hệ thanh niên, thế hệ rường cột của nước nhà. Nhỏ nhặt như giúp đỡ mọi người xung quanh, sống hết mình, sống tích cực, lớn lao hơn là đưa đất nước mình sánh vai với các cường quốc, năm châu. Để làm được điều đó hãy noi gương Lê Bá Khánh Trình, Lê Tự Quốc Thắng hay giản dị hơn là sống tốt để trở thành một công dân có ích cho cộng đồng.

Leave a Reply