Văn Mẫu Lớp 4
Em tên là Minh khôi, học sinh lớp Hai 4, trường tiểu học Lê Ngọc Hân, em xin kể về mùa hè thú vị em vừa trải qua. Tháng hè đầu tiên em đi học bơi.
Mỗi sáng sớm khi ông mặt trời vừa thức dậy là em hòa mình trong làn nước mát rượi.
Sau một năm học vất vả, miệt mài. Ngày hè, nắng vàng rực rỡ đã lên .Em tạm xa mái trường, xa thầy cô và các bạn thân yêu để nghỉ hè cùng ông bà ba mẹ và các em. Em đã được du lịch ở vùng Cao Nguyên đất đỏ ở Buôn Mê Thuột.
Hè vừa qua, em được bố mẹ cho đi Nha Trang, biển Vinpearland. Em được đi máy bay.
Khi máy bay cất cánh bay cao em được nhìn những đám mây bồng bềnh như kẹo bông gòn và được nhìn những căn nhà nhỏ bé.
Hè năm ngoái em được bố mẹ cho đi chơi ở Hà Nội rất vui và thú vị. Ở Hà Nội có rất nhiều điểm tham quan rất hấp dẫn và kỳ thú, em đã được đi tham quan đền Ngọc Sơn, Văn miếu Quốc Tử Giám, Lăng Bác
Hè vừa qua, tôi cùng gia đình du lịch đến Đảo Ngọc – Phú Quốc. Từ Sài Gòn đến Phú Quốc mất khoảng 45 phút. Ngồi trên máy bay, tôi thấy những dải mây trôi bồng bềnh và những đồng ruộng xanh tươi.
Để động viên cho em phấn khởi vào năm học mới bố mẹ đã lên kế hoạch cho em đi Hồng Kông. Kì nghỉ của em lại đúng vào ngày Quốc Khánh 2/9.
Khi đáp máy bay xuống Hồng Kông em thấy thành phố nơi đây thật đẹp với những quả đồi cao thấp.
Những năm học tiểu học vừa qua, em đã học rất nhiều thầy cô giáo. Tuy bài giảng đến từ mỗi thầy, cô đều thật hay và ý nghĩa, nhưng em vẫn nhớ nhất là cô Hà.
Năm cô dạy lớp em, cô cũng không còn trẻ, vì mái tóc thầy đã ngả hoa râm
"Meo...Meo..." đấy là tiếng kêu nũng nĩu của cô mèo Mi Mi nhà em, mỗi khi em đi học về. Cô là món quà em thích nhất trong ngày sinh nhật do mẹ tặng.
Mi Mi có thân mình mềm mại, bộ lông với 3 màu: trắng toát, lẫng vàng óng và lấm tấm.
Bà nội của tôi yêu tôi lắm, bà rất hay để phần cho tôi những thứ bà đi chùa hay đi chợ mua được, đôi khi chỉ là những cái kẹo thôi. Trẻ con thì thường hay ăn kẹo với anh chị em, nhưng tôi ăn kẹo và ăn những thứ gì mà tôi có được cùng với bà của tôi.
Hình ảnh bà là hình ảnh đẹp thiêng liêng trong trái tim em. Bà ngoại người mà em kính yêu, người luôn quan tâm yêu thương em nhất. Bà là người có dáng gầy gò và có gương mặt rất hiền từ. Bà tên là Hồ Thị Út năm nay 61 tuổi.
Hồi nhỏ bà cưng tôi nhất bởi tôi là đứa cháu đầu tiên của bà. Đi đâu bà cũng dắt cháu theo.
Bà nội là người rất hiện đại. Bà thường được khen là trẻ hơn so với tuổi của bà rất nhiều.
Mẹ em tên Hồng. Mẹ không xinh lắm nhưng bác bán thịt lợn đầu ngõ vẫn phải ngước nhìn. Mẹ rất chăm chỉ. Ngày nào mẹ cũng làm việc từ tinh mơ đến khi chiều tối. Nếu mẹ của bạn Trần Nhật Minh là ngọn gió thì mẹ em là cơn lốc.
“Meo, Meo.” Đó là tiếng con Miu Miu nhà em đang nũng nịu đòi em bế. mới ngày nào, chú còn là một chú mèo lúc nào cũng đòi ăn với đòi bế. thế mà bây giờ, chú đã trở một anh chàng dũng mãnh. Chú ta còn là “khắc tinh” của bọn chuột.
Buổi sáng sớm, mảng sân nhà tôi trở nên xôn xao với đủ loại gà vừa được thả ra khỏi chuồng: có lớn có nhỏ, có trống có mái. Tất cả đều ngong ngóng, nôn nóng chờ đợi những nắm lúa mà mẹ tôi sắp vãi ra cho chúng dùng “bữa điểm tâm".
Biết em là một người rất yêu động vật nên sau chuyến công tác xa, mẹ có đem về cho em một chú cún! Em đặt tên cho chú là Cún.Cún và em trở thành đôi bạn thân nhanh chóng!