Văn nghị luận - Cõi sung sướng

Đến thăm lâu đài cổ ở thành phố Kalmar, Thụy Điển, du khách ngạc nhiên khi thấy chiếc giường ngủ của vua. Nó rất đẹp, chạm trổ cầu kì nhưng mà ngắn ngủn, như giường của trẻ con vậy. Tôi đố các em biết vì sao chiếc giường vua lại ngắn như vậy? Nghĩ ra chưa nào! Thật khó phải không?

Câu trả lời rất đơn giản mà gây bất ngờ. Sở dĩ cái giường ngắn là vì ngày xưa vua phải ngủ ngồi. Tại sao lại ngủ ngồi? Là vì khoa học thời đó cho rằng cơ thể của con người ta được cấu tạo từ nước. Cho nên nếu nằm thì sợ nước trào ra và gây... ngập lụt xung quanh. Chao ôi, ai cũng nói sướng như vua chúa ngày xưa! Nhưng vua ngủ ngồi thì khổ quá. Nếu cho em làm vua như vậy một đêm thì chắc là em cũng xin trả lại ấn tín, mũ mão, cân đai dể về thế kỉ XXI, nằm lăn ra sàn nhà mà kéo gỗ một giấc cho khoan khoái phải không nào?

Cõi sung sướng

Có một cái giường khác, là chiến lợi phẩm mang về từ Đan Mạch, chân giường chạm hình mặt người rất tinh xảo. Nhưng những mặt người này đã bị cắt mất mũi. Vì quan niệm thời đó cho rằng mũi là nơi tập trùng của linh hồn. Khi thu chiến lợi phẩm thì không mang linh hồn của kẻ thù về, để nó khỏi hại chết ta!

Chưa hết. Nhìn những bức chân dung của hoàng hậu, công chúa treo trên tường ta cứ thấy họ xanh xao tội nghiệp. Hóa ra là do mĩ phẩm, son phấn thời đó thường làm bằng hóa chất độc hại. Chính vì thế mà những bà hoàng công chúa thường đoản mệnh, chết sớm. Thật khốn khổ làm sao!

Vua cũng có phòng khách tiếp hàng trăm người, uống mỗi người hết 15 lít bia trong mỗi bữa tiệc. Ăn hàng trăm món để chứng tỏ sự sung túc phú quý của mình. Mỗi người có một cái lônẹ gà ở bên cạnh. Lúc ăn no quá, họ lấy lông gà ngoáy họng để nôn ra rồi lại tiếp tục ãn, nhiều lúc chẳng phân biệt nổi món nao chưa ăn, món nào vừa nôn ra. Thật tội nghiệp! Đến nỗi người hướng dẫn du lịch phải thốt lên: “Ôi, vua ngày xưa của chúng tôi là thế đấy!”.

Thế đấy, làm vua đâu có sướng. Họ có quyền lực tuyệt đỉnh, chỉ đứng dưới trời và đứng trên muôn người. Nhưng họ đâu có được an nhiên tự tại. Sự hiểu biết khoa học còn hạn hẹp, quan niệm sống chưa hoàn thiện. C.Mác nói rằng, tự do là tất yếu được nhận thức. Phải nắm bắt cái tất yếu của tự nhiên, xã hội và tư duy thì con người mới được tự do và giải thoát. Do hạn chế lịch sử, ngưỡng nhận thức thời bấy giờ chỉ đến thế cho nên dù ở ngôi vua mà cũng đâu có sướng, đâu đã tự do. Họ vẫn còn lệ thuộc trước tự nhiên, trước phận người.

Cảm ơn nhân loại đã đạt nhiều thành tựu để cho ta một cuộc sống tốt đẹp hơn nhiều lần cuộc sống của vua chúa ngày xưa. Tất cả là nhờ ở tri thức. Chỉ có tri thức mới đưa con người đến cõi sung sướng tự do, an nhàn tự tại. Và theo nghĩa đó, tuổi học trò là tuổi sung sướng nhất, bởi các em đang theo đuổi lí tưởng học tập, mà chỉ có con đường học tập, thu nạp kiến thức, tiếp cận chân lí mới là con đường của tự do thực sự và dài lâu cho mỗi con người.

Leave a Reply