Văn nghị luận - Hãy quý từng khoảng khắc thời gian

Khi mang bầu em tôi được chừng vài tháng, mẹ tôi biết có gì đó không ổn. Mẹ không biết chính xác đó là vấn đề gì. Mọi việc đều có vẻ diễn tiến bình thường, nhưng theo một cách nào đó, mẹ cảm thấy không ổn. Một lần siêu âm đã xác nhận những lo sợ của mẹ tôi.

- Đó là trái tim của em bé - Bác sĩ nói - Nó có kích cỡ chỉ bằng một nửa mức bình thường. Tôi rất tiếc, nhưng chúng ta không làm được gì nhiều, ngoài chờ đợi.

- Chờ đợi? - Mẹ tôi băn khoăn - Chờ đợi cái gì?

- Chờ đợi quá trình tự đào thải. Khả năng sinh được em bé ra là rất thấp.

Thế là gia đình nhỏ của chúng tôi chờ đợi. Và hy vọng. Và ba tháng sau, em Taylor ra đời. Em xinh đẹp, và có vẻ khá khỏe mạnh. Nhưng các bác sĩ cảnh báo bố mẹ tôi rằng em Taylor chỉ có một nửa trái tim, cũng như vài vấn đề nghiêm trọng khác về sức khỏe.

Em bé xinh đẹp,

- Chúng ta không thể ghép hay cái gì đó tương tự sao ạ? - Mẹ tôi hỏi.

- Có ghép cũng chỉ giải quyết một phần vấn đề thôi - Bác sĩ đáp - Tôi rất tiếc, nhưng chúng ta chẳng làm được gì nhiều, ngoài chờ đợi.

Những lời nói của bác sĩ nghe thật quen thuộc - và thật căng thẳng. Nhưng khi mẹ bế em Taylor trong tay và nhìn vào khuôn mặt ngọt ngào, hiền lành của em, và gia đình chúng tôi đã đưa ra một quyết định quan trọng: chúng tôi sẽ đưa Taylor về nhà và chúng tôi sẽ tiếp tục hy vọng. Chúng tôi sẽ không đợi em chết.

- Chúng ta sẽ sống - tất cả chúng ta - từng ngày một - Bố tôi nói nghiêm chỉnh - Chúng ta sẽ không lãng phí thời gian lo lắng về điều mà mình chẳng thể làm được gì. Chúng ta sẽ không chờ đợi Taylor ra đi. Chúng ta sẽ tận hưởng từng phút mà Taylor ở bên chúng ta khi Taylor còn sống.

Đến giờ đã là hơn sáu năm, và đó là điều chúng tôi vẫn làm. Taylor trở thành một phần tinh nghịch và đáng yêu của gia đình. Em là một đứa trẻ ngộ nghĩnh, tò mò, với đôi mắt sáng và tiếng cười khúc khích dễ lan truyền. Nếu ghé thăm nhà chúng tôi, bạn sẽ không bao giờ cảm thấy sự u ám hay nặng nề. Chỉ có tình yêu. Và sự ấm áp. Và sự lạc quan kì lạ.

Bạn biết đấy - những điều đó đến từ việc sống. Không phải từ việc chờ đợi.

- Theo cách nào đó - Mẹ tôi bảo - Những vấn đề của Taylor là một điều tốt lành cho gia đình chúng ta. Chúng ta đã từng tốn rất nhiều thời gian và năng lượng vào những điều mà bây giờ nhìn lại, hóa ra chẳng có nhiều ý nghĩa. Bây giờ bố vẫn làm việc chăm chỉ, nhưng không đến mức ám ảnh về công việc 24h mỗi ngày. Bố luôn muốn về nhà và ở bên gia đình. Còn mẹ không rối lên với những chi tiết nhỏ nhặt và những điều không thực sự quan trọng nữa. Cả nhà chúng ta không còn coi mọi thứ đến với mình là đương nhiên nữa. Bởi, hơn tất cả, như mẹ tôi nói, cả gia đình chúng tôi đều chú ý hơn đến gia đình mình. Chúng tôi yêu quý từng khoảnh khắc ở bên nhau.

Hãy quý từng khoảng khắc thời gian

- Mẹ kể với một người họ hàng - Giống như chúng tôi đều đang cố gắng lưu giữ từng chi tiết của mỗi ngày trong một cuốn sổ trong tâm trí mình. Chúng tôi cười, chúng tôi hát, chúng tôi chơi với nhau bằng tất cả trái tim và tâm hồn mình. Và khi chúng tôi nói “Chúc ngủ ngon” hay “Tạm biệt”, chúng tôi sẽ luôn nói “Mẹ yêu con” hoặc “Con yêu mẹ”. Không có thời gian cho những cảm xúc tiêu cực, đặc biệt bởi vì bạn sẽ không bao giờ biết được... Lần đầu tiên, nước mắt long lanh trong mắt mẹ tôi.

- Mẹ kể với một người họ hàng - Giống như chúng tôi đều đang cố gắng lưu giữ từng chi tiết của mỗi ngày trong một cuốn sổ trong tâm trí mình. Chúng tôi cười, chúng tôi hát, chúng tôi chơi với nhau bằng tất cả trái tim và tâm hồn mình. Và khi chúng tôi nói “Chúc ngủ ngon” hay “Tạm biệt”, chúng tôi sẽ luôn nói “Mẹ yêu con” hoặc “Con yêu mẹ”. Không có thời gian cho những cảm xúc tiêu cực, đặc biệt bởi vì bạn sẽ không bao giờ biết được... Lần đầu tiên, nước mắt long lanh trong mắt mẹ tôi.

- Mà thôi - Mẹ nói, nở nụ cười ngọt ngào và bình yên - Ai cũng hiểu ý tôi muốn nói gì rồi mà. Thực tế là ai cũng hiểu. Tuy nhiên, thật đáng tiếc là không nhiều người trong số chúng ta đã học được bài học đó. Chúng ta quá bận rộn với cuộc sống đến mức chúng ta để cuộc sống của mình ở chế độ chờ. Những điều ít ý nghĩa nhất lại tốn nhiều thời gian của chúng ta nhất, trong khi những điều có ý nghĩa nhất lại phải chờ đợi. Và rồi khi một điều tồi tệ xảy ra, thì đã là quá muộn để sửa lại mọi thứ. Đặc biệt nếu chúng ta đã phí quá nhiều thời gian chỉ để chờ đợi.

Cho nên, đừng chờ đợi. Hãy sống. Hãy nắm bắt từng ngày. Và quan trọng hơn cả, hãy trài nghiệm và yêu quý từng ngày một.

Leave a Reply