Văn tự sự - Có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn

Tung tẩy và nhí nhảnh, nó ngông nghênh đến lớp trong bộ dạng của một con cá vàng đã hóa trang: áo đỏ, váy hồng, guốc hoa lạch cạch cộng thêm cái túi xách chó bông (chính xác là một con chó bông gắn khóa kéo để làm túi), nói tóm lại là chóe không chịu được. Mặt vênh lên làm thành một đường gần song song với trần nhà, nó cố ý lắc cho bím tóc đuôi dế dao động điều hòa với li độ và tần suất tối đa, cóc cần biết có bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo mình lặng như nín thở.

Sự vênh vang ấy không hẳn là hoàn toàn vô lí: Nó có quyền như thế cơ mà! Là học sinh của một trường chuyên nhất trong các thể loại chuyên, đây lại đúng là một thế mạnh, nó kiêu ngầm, cho rằng không ai có thể vượt mặt mình trong cái lớp học thêm nghìn nghịt những người là người này. Một điểm nữa, nếu những đứa học sinh chuyên khác mỗi khi tỏa vào ngóc ngách các lò luyện thi trong thành phố đều ngụy trang bản thân bằng một gương mặt khinh khỉnh cộng với cái nhìn thờ ơ phớt đời, thì nó lại chọn phong cách xì-tin của nó, tức là lanh chanh và tự tin đến thành ngổ ngáo. Và lí do cuối cùng, không thể không tính đến bản chất “ác chiến” của riêng nó: Vững vàng với đúng cá tính của mình, dù có thể bị dị nghị, chê trách.

Có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn

Bê nguyên tâm trạng hào hứng pha chút tự phụ ấy đến bàn đăng kí, nó “văn” theo đúng lời đứa bạn dặn:

- Cháu để quên thẻ học ở nhà, bác cho cháu đóng tiền riêng buổi này ạ!

Chẳng là được quảng cáo rất rầm rộ về thầy giáo dạy ở đây, nó hiếu kì muốn đi học thử. Vừa đứng chờ vừa toe toét cười, nó chẳng để ý gì đến xung quanh cho đến khi bị một giọng nam trầm (cảm) đột ngột hừ đánh toét vào mặt:

- Không đúng. Em không phải là học sinh lớp này. về!

Há hốc miệng. Nó trợn mắt, đập mạnh vào một đôi mắt kính khác cũng đang tròn xoe nhìn lại như trêu ngươi. Cái gọng vàng chóe in nổi chữ Prada dính chặt vào khuôn mặt vuông vuông, bè bè (ấy là lúc đấy nó nghĩ thế) hểnh lên, phía dưới là cái miệng rộng ngoác đúng theo kiểu Julia Roberts:

- Tôi không có học sinh nào như em cả. Chào!

Tím mặt. Sực nhớ ra câu nói: “Thầy trẻ lắm, đi du học Mĩ 7 năm, trông chẳng khác gì anh bọn mình cả”, nó nuốt nước bọt đánh ực cho trôi cục tức rồi lầm bầm nói khẽ:

- Thầy sẽ có!

Cuối cùng cũng được nhận vào học. Nhìn chăm chăm cái bóng màu be vàng đậm chất Louis Vuitton khệ khạ trên bảng, nó nghiến răng căm tức. Thì rõ, khi đang phởn chí mà hứng nguyên cả một thùng nước đá vì trò nói dối vô hại của mình bị lật tẩy thì ai mà chẳng ức! Nhưng không mất thời gian ấm ức lâu, nó quyết tâm biến đau thương thành hành động. Vào học muộn nhất (vì bị giữ lại ở ngoài tra hỏi), làm xong bài nhanh nhất, nó đặt bút đánh cộp làm cả lớp phải ngoái lại nhìn rồi đường hoàng sải những bước dài lên bàn giáo viên nộp chấm điểm.

- Bảy ba phần tư. về chỗ!

Nghẹn. Nó bầm mặt lại, cổ thuỗn ra, bàng hoàng nhìn nụ cười tỉnh rụi của Louis Robert (cứ tạm gọi ông thầy này thế đã) như thể không tin vào tai mình. Nó lẩm nhẩm, bảy ba phần tư? Hệ số thập phân có thay đổi gì rồi chăng?

- Tôi nói em đấy. Understand? (Hiểu chứ?)

- Perhaps. (Có lẽ) - Nó trả lời cộc lốc rồi quay lưng về, không quên nện guốc thật lực trên sàn rất to cho bõ tức.

Mà cũng chả phải tức lâu. Vừa cầm bài về, nó vừa săm soi lại những chỗ mà Robert trừ điếm. “0” lên một tiếng thích thú, mắt sáng rực như đèn pha ô tô, nó lao ngược trở lại bàn của Robert...

- Đấy, bạn ấy đấy!

- Sao? Người đã tranh luận với thầy cả tiếng đồng hồ hôm trước đây á? Có cần phải chóe thế không?

đâu nó đi tới, ở đó dậy lên những tiếng xì xào. Căn phòng thênh thang của một giảng đường đại học, nơi mỗi đứa trong chúng nó đang cố sống cố chết để có thể chính thức đặt chân đến đây vào một ngày đẹp trời (chứ không phải chỉ là thuê địa điểm học thêm như bây giờ nữa) bỗng ồn ào lên thấy rõ. Nó mỉm cười toe toét, nhắm hai mắt nhâm nhi tận hưởng cảm giác khoái trá của supơ xìta đang được đón tiếp bởi cả hội đồng fan phấn khích (quá khích?). Ung dung ngẫm lại buổi học hôm ấy, nó phục mình quá xá khi phát hiện ra hàng loạt lỗi sai để vặn vẹo ông thầy tài tử khiến Robert cũng đờ người kinh ngạc. Chẳng mấy chốc, lò luyện thi đại học hàng trăm con người đã biến thành sân khấu độc diễn một thầy - một trò, cả hai thi nhau “bắn tỉa” thứ tiếng Anh mà phát âm và vận tốc không khác gì bão cấp 12. Ban đầu, nó chỉ định kiện cáo những chỗ mà nó cho là Robert chấm sai cho nó thôi, ai ngờ tiết mục tranh luận ấy đã đẩy lên mức kịch tính khi Robert cũng hào hứng tham gia chẳng kém gì. Quên khuấy đi những rào cản vô hình của khoảng cách thầy-trò, hai người hùng hổ đưa ra hàng loạt giả thiết, bác bỏ, chứng minh và bảo vệ ý kiến của mình đến cùng.

Mãi tới khi gần hết giờ học mà chưa ngã ngũ, Robert nhìn nó, cười cười:

- Thôi, nhận lỗi đi, một lần vấp ngã là một lần trưởng thành đấy cô bé!

Nó tỉnh bơ nói lại không chút ăn năn:

- Giờ thì em đã hiểu tại sao thầy lại trưởng thành đến thế!

Mới lơn tơn nhớ đến đó, nó lại bị giật mình y như hôm đầu tiên nghe chất giọng trầm (cảm) của Louis Robert đập vào tai - vào giờ học, Robert đã đến! Chẳng buồn chào hỏi ông thầy hiếu chiến của mình (sự thật là nó cũng chẳng biết tên thầy là gì ngoài cái biệt danh lắp ghép tự đặt trong lúc phẫn uất), nó chu mỏ:

- Hôm nay có làm bài chấm điểm như buổi trước không ạ?

- Không đâu nhóc. Tôi sẽ dạy ngữ pháp quy chuẩn trước, đề phòng có người vận dụng ngôn ngữ nói vào bài viết rồi cứ khăng khăng nhận đó là đúng! - Robert ôn tồn một cách đầy khiêu khích.

- Chà, thế thì thầy phải dạy lại toàn bộ cộng đồng các nước nói tiếng Anh rồi! - Nó tặc lưỡi xuýt xoa, làm ra vẻ thán phục lắm - Khi ấy chắc viết tắt I am thành I’m cũng là phạm pháp chứ nhỉ?

Đương nhiên, nếu luật pháp nằm trong tay tôi. Mà tôi quên chưa dặn các em về chuyện viết tắt trong bài thi phải không...

Bỏ mặc nó ở đấy, Robert quay lại với bục giảng để hướng dẫn cả lớp các quy định về trình bày bài thi. Hơi bực mình nhưng nó cũng phải im lặng lắng nghe, vì xét cho cùng thì chính những điểm tưởng chừng nhỏ nhặt ấy sẽ quyết định kẻ đỗ người trượt. Càng nghe lại càng thấy có lí, nó hài lòng mỉm cười vui vẻ và không còn nhiều tị nạnh với bóng áo vàng Louis vuitton nữa.

Văn tự sự - Có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn

Cuối giờ, Robert ra hiệu cho nó ở lại. Cả lớp vắng hoe, chỉ còn nó, ông thầy kì cục và lác đác những học sinh chuẩn bị cho ca học tiếp sau. Robert nhìn nó, tay đẩy gọng kính:

- Tôi thích em!

Trố mắt. Nín thở. Khi nó chưa kịp hiểu ra chuyện gì, Robert đã cười phá lên:

- Đồ ngốc, ý tôi không phải là cái mà em đang nghĩ đến trong đầu đâu nhóc. Tôi thích sự trao đổi thẳng thắn của em, cá tính tự tin trong học tập ấy không phải là ai cũng có. You got it? (Em hiểu chứ?)

Nó nheo mắt định thần, nhưng vẫn chưa rõ lắm. Robert tiếp tục:

- Nếu đem so sánh phong cách của học sinh Việt Nam với những bạn bè nước ngoài tôi đã tiếp xúc trong thời gian du học, chúng ta nhút nhát hơn họ nhiều. Nhút nhát từ cách ăn nói trở đi. Tôi thấy điều đó thật vô lí, vì tất cả đều bị ràng buộc bởi quan niệm sợ hãi phải nói chuyện với thầy cô. Em thì khác, dù đã bị tôi đuổi về ngay từ lần đầu tiên (ấy, đừng có đôi mắt hình viên đạn thế chứ), em vẫn nhơn nhơn và nhiệt tình trong giờ học. Tôi biết, nếu bài học của tôi không thú vị, em đã không phản bác đến thế, đúng không?

Nó gật đầu thừa nhận, vểnh tai lắng nghe nốt:

- Vì thế, tôi muốn em làm gương cho các bạn khác, hãy giúp các bạn ấy hiểu rằng tranh luận với thầy cô trong chừng mực tôn trọng là hoàn toàn có thể.

Im lặng. Bao nhiêu hào hứng vì sự nổi trội của mình biến đi đâu hết, chỉ còn lại một khoảng lặng để suy tư. Sực nhớ đến lần tranh cãi trước, nó bỗng cảm thấy hết sức sâu sắc dư vị của một buổi tranh luận công bằng với giáo viên mà mình chưa từng trải qua, thì ra đó mới là lí do khiến nó thấy hứng thú với lớp học này, với thầy giáo này. Nỗi hiếu thắng trẻ con dần dần nhòa đi, ừ nhỉ, vì sao nó lại không nhận ra?

Lúng túng một hồi, nó đỏ mặt, nói khẽ:

- Dạ vâng! Em hiểu... Xin lỗi... và cảm ơn thầy. Em đúng là... có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn...

Robert ngoác miệng cười hệt như siêu sao Hollywood trả lời phỏng vấn:

Và quên chưa giới thiệu, tên tôi là Nguyễn Thái Sơn!

Leave a Reply