Văn tự sự - Đóng vai nhân vật trữ tình kể lại tình đồng chí giữa các người lính

Dàn ý 1

1. Mở bài

Boong. . . boong đúng 11 giờ đêm tôi đang ngồi làm việc bên cạnh ánh đèn điện. Bỗng điện bị tắt đột ngột mọi thứ trong phòng chìm vào bóng tối. Như thói quen tìm ra nguồn sáng, tôi vội bật tung hai cánh cửa sổ. Và rồi thật đột ngột tôi đã gặp lại người bạn tri kỉ năm xưa- đó là vầng trăng tình nghĩa. Bao kí ức trong quá khứ bỗng ùa về trong tôi.

2. Thân bài

* Nhớ về quá khứ hoài niệm về tuổi thơ

- Quê hương tôi là 1 bức tranh tuyệt đẹp với hình ảnh:cánh đồng lúa xanh mơn mởn, từng đàn cò trắng bay nhởn nhơ bay lượn, hình ảnh con sông hiền hòa (thêm kỉ niệm của nhân vật mình đang đóng vào như tắm sông, thi nhau bơi. . )

- Làng quê tôi vốn nghèo nên chưa có điện nên vào những đêm có trăng là những đêm tuyệt vời của lũ trẻ con chúng tôi. Chúng tôi có thể thỏa thích chơi dưới ánh trăng, cùng nhau thả diều và ngồi nghe tiếng sáo diều vi vu thật đúng là những đêm thần tiên đáng nhớ. . . . (bạn có thể kể thêm nhiều cái nha)

* Nhớ về những ngày gian khổ ở chiến khu và trăng trở thành người bạn tri kỉ

- Thời gian trôi qua thật nhanh tôi đã không lớn và nghe theo tiếng gọi của tổ quốc, tôi dã gia nhập quân ngũ, tham gia chiến đấu để bảo vệ quê hương đất nước

- Trong những đêm làm nhiệm vụ hành quân một mình trăng đã theo tôi và luôn đồng hành cùng tôi. (có thể kể thêm nhiều thứ: cùng chia sẽ những vui buồn, cùng nhau trải qua những trận chiến ác liệt. . . . ). Tôi đã tự nhủ rằng tôi sẽ không bao giờ quên người bạn tri kỉ ấy.

Đóng vai nhân vật trữ tình kể lại tình đồng chí giữa các người lính

* Từ ngày về thành phố

- Ngỡ là thế nhưng không phải là thế. Cuộc sống thay đổi lòng người cũng đổi theo. Sau chiến tranh tôi trở về thành phố sống(mọi thứ ở đây thế nào: mới mẻ, tiện nghi, có ánh điện. . . )

- Lâu dần thành quen tôi sống trong những tiện nghi đó mà không nhớ đến người bạn năm xưa- vầng trăng tình nghĩa

* Sự xuất hiện đột ngột của trăng vào một đêm mất điện (quay về hiện tại)

- Tôi thấy mình thật vô tâm, hằng ngày người bạn ấy vẫn luôn theo dõi bước chân tôi vẫn thầm mong tôi ngước mặt lên nhìn người bạn bè để cùng ôn lại kỉ niệm xưa. Vậy mà tôi đã quên mất người bạn đó.

- Hôm nay gặp lại tôi thấy (cảm xúc của nhân vật)

- Tuy biết lòng tôi đã thay đổi nhưng người bạn ấy lẫn luôn tròn đầy vẫn tỏa xuống nhân gian thứ ánh sáng nhẹ nhàng bình dị- một vẻ đẹp vĩnh hằng mà không cần tô vẽ. (cảm nhận của nhân vật khi nhìn thấy sự vẹn nguyên tình nghĩa của trăng)

- Tôi tự trách mình "chúng ta không thể viện lý do, không thể đổ lỗi cho cuộc sống bon chen hối hả để quên đi quá khứ gian khổ, nhọc nhằn mà oanh liệt của đất nước. Bởi quá khứ là một phần không thể thiếu của lịch sử, là một phần thiêng liêng của tổ quốc"

3. Kết bài

Cuộc gặp gỡ bất ngờ với trăng- người bạn tri kỉ năm xưa khiến tôi nhận ra được nhiều điều. Đó là quá khứ như một sợi dây vô hình găn sbos ta với quê hương đất nước. Và từ câu chuyện của mình tôi muốn khuyên mọi người rằng chúng ta phải biết sống thủy chung ân nghĩa, phải biết sống uống nước nhớ nguồn. Vì đó là truyền thống tốt đẹp của dan tộc ta

Bài tham khảo

"Ba thằng quặp chặt, gió là vào đâu?

Nữa đêm sương gội mái đầu,

Chòi cao phần phật mấy tàu lá khô"

Mỗi khi đọc lại câu thơ này, tôi lại nhớ đến thời tôi còn đi lính trong cách mạng kháng chiến p. Câu thơ của Lê Kim đã làm tôi nhớ lại cái rét của bao nhiêu anh em người lính.

tình đồng chí giữa các người lính

Tôi những người lính xuất thân từ nông dân tuy đến từ những vùng đất khác nhau nhưng chúng tôi gióng nhau về cái nghèo, cùng chung một lý tưởng, cùng một sự nghiệp, chia ngọt sẻ bùi, đồng cam cộng khổ, đã thành những người đồng chí.

" Quê hương anh nước mặn đồng chua

Làng tôi nghèo đất cày trên sỏi đá 

Anh với tôi đôi người xa lạ

Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau. "

Tôi hỏi anh :

- Quê anh ở đâu

- Quê tôi ở vùng đồng bằng chiêm chũng, rất khó trồng trọt anh ạ

- Tôi cũng vậy, nơi tôi sống là chó ăn đá gà ăn sỏi- vùng trung du miền núi.

Cũng có lẽ từ sự tương đồng về giai cấp về cảnh ngộ xuất thân nghèo khó, mà tôi và anh trở nên gần nhau hơn. Lí tưởng chiến đấu đã tập chúng tôi lại trong hàng ngũ cách mạng, sát cách bên nhau trong chiến đấu:

"Súng bên súng, đầu sát bên đầu"

Tôi còn nhớ ngày đó khó khăn lắm, nhưng cuộc sống gian truân của đời lính dã khiến chúng tôi dễ đồng cảm với nhau, trở thành tri âm tri kỉ của nhau. Chính những đêm giá rét, nằm bên nhau đắp chung tấm chăn trong rừng Việt Bắc, chúng tôi đã trao cho nhau những suy nghĩ,những tình cảm, những nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương, nhớ quê nhà. Những người chiến sĩ như tôi đã thông cảm thấu hiểu cho nhau hơn bao giờ hết.

Vì trong tâm hồn chúng tôi, đều có rất nhiều điểm chung : chúng tôi - những người lính đều là những con người quyết tâm ra đi, hi sinh cho làng quê, cho đất nước thân yêu. Đối với chúng tôi, những người xuất thân từ nông dân, những người con của đất thì còn gì quý giá, quan trọng hơn là mảnh đất đồng ruộng, gia đình,người thân, chúng tôi sẳn sàng từ bỏ tất cả, " mặc kệ " ko phải là thái độ thờ ơ, bàng quan, mà là cái "mặc kệ" quyết tâm dứt bỏ, quyết tâm mãnh liệt ra đi để giải phóng cho đất nước.

Cùng trải qua những sự thiếu thốn nhưng cái bắt tay đấy- cái bắt tay thân mật, thắm thiết, siết chặt tình đồng chí keo sơn. Cái bắt tay để truyền cho nhau sức mạnh chiến đấu, truyền cho nhau sức mạnh tình thương yêu, cỗ vũ cho nhau vượt qua khó khăn thử thách. Cái bắt tay âm thầm lặng lẽ, ko cần ồn ào ko cần lời nói hoa mĩ, chúng tôi chỉ cần trao nhau hơi ấm từ lòng bàn tay, hơi ấm từ trái tim, vì chúng tôi đã hiểu lòng nhau, vì chúng tôi "thương nhau"

Nhưng có lẽ kỉ niệm những đêmm sát cánh bên nhau trên chiến hòa phục kích đã in đậm trong lòng tôi. giữa đêm trăng vu vơ, lạnh lẽo, đầy bất trắc rình rập, họ vững tin đứng cạnh bên nhau, khoác súng trên vai, đầu súng hướng lên trời, tư thế hiên ngang chờ giặc tới, Súng trong tay kẻ tù mới là vũ khí nguy hiểm, còn súng trong tay hai người đồng chí - chúng tôi thì súng là vũ khí để chúng tôi bảo vệ tổ quốc, bảo vệ sự bình yên, bảo vệ ánh trăng thanh bình

Cuộc chiến đã lùi xa, hòa bình đã trở lại nhưng dấu ấn của cuộc kháng chiến p vẫn luôn còn mãi, mong rằng thế hệ trẻ tương lai sẽ noi theo, kế thừa những điều tốt đẹp của cha ông ta.

Leave a Reply