Văn tự sự - Một ngày đặc biệt

Sáng hôm đó là một buổi sáng bình thường như mọi ngày trong 365 ngày của năm. Tôi chậm rãi đếm từng bậc thang lên lớp học. Chả là lớp tôi ở tận tầng ba, nơi mà mấy đứa trong lớp gọi là “vùng sâu vùng xa” của trường, nên sáng nào cũng phải đi sớm để dành chút ít thời gian leo cầu thang và tránh tình trạng đi muộn.

Một ngày đặc biệt

Lên đến nơi, một cảnh tượng lạ đập vào mắt tôi. Hôm nay bọn con gái tự dưng đứng hết ngoài hành lang, còn cửa lớp thì đóng kín bưng. Chắc chắn là có chuyện gì rồi! Tôi vội chạy ra hỏi Bích “du côn”:

- Sao thế! Sắp vào lớp rồi mà đứa nào đứa nấy cầm cặp rủ nhau ra đứng hành lang, chúng mày định đình công hả?

Cái Bích bĩu môi ra vẻ bí hiểm:

- Tao cũng chẳng biết nữa. Từ sáng tới giờ bọn con trai làm gì trong lớp ý, bí mật ghê lắm. Tụi nó còn đẩy hết con gái ra ngoài, ba mươi phút rồi chứ ít à? Chúng tao sắp tê dại chân tay rồi đấy.

Nghe Bích nói thế, tôi mới phát hiện ra từ lúc cầm cặp bước vào trường, chẳng thấy mặt thằng con trai nào trong lớp cả. Lạ thật, mọi hôm chưa đến cổng trường là tôi đã nghe thấy tiếng gào thét của tụi nó, thế mà hôm nay thì... Chắc là có “chuyện” gì đây - tôi suy luận hệt thám tử.

Dòng suy nghĩ của tôi đứt phựt một cái khi "Là” Nga rú lên hệt còi xe cứu hỏa:

- Tao nhớ ra rồi, hôm nay là ngày mồng 8 tháng 3, là mồng 8 tháng 3 chúng mày ạ!

Đúng lúc ấy, trước bao nhiêu “con mắt chữ A”, “cái mồm chữ 0” của 33 nường 9B, cánh cửa lớp dần hé mở. Một cảnh tượng hiếm có (phải nói là không bao giờ có) trong những ngày thường. Mười một thằng con trai cười toe toét, đứng xếp thành hai hàng thẳng tắp. Lớp học được trang hoàng bằng bóng bay, nơ, hoa rực rỡ, hệt như căn phòng của một nàng công chúa. Mấy thằng con trai ngày thường chỉ biết đá cầu, đuổi bắt mà sao hôm nay khéo tay đến thế. Trên bảng còn viết lời chúc, chữ xấu “ma cũng đuổi không kịp” này chắc là của Quân “đen”:

- “Chúc mừng ngày mồng 8 tháng 3”.

Trong ngăn bàn của 33 đứa con gái là 33 bông hoa phăng xê (mà sau này theo lời tụi nó thì: “Vì hết kinh phí nên không thể mua hoa hồng”, hic hic).

Sau đó, chúng tôi còn được chứng kiến “show” ca nhạc không chuyên của bọn con trai với Kiếp đỏ đenTình em là đại dương của Duy Mạnh. Không hay cho lắm nhưng dù sao cũng là tấm lòng của chúng nó.

Thằng Hiếu thích chí:

- Sướng nhé, tụi tôi làm tặng các “bà” nhân ngày mồng 8 tháng 3. Dù sao cũng là năm cuối cấp II, kỉ niệm một tí cho hoành tráng chứ nhỉ?

Tôi và lớp 9B yêu quý sẽ không bao giờ quên ngày mồng 8 tháng 3 đáng nhớ ấy

Trung “trâu” lớp trưởng lên tiếng:

- E hèm, nhân ngày này, tụi tôi chúc các “bà” ăn nhanh chóng nhớn, học giỏi hơn, đỗ vào cấp III chuyên như mong ước, xinh xắn hơn bây giờ vả... Nó khựng lại. Dương “dê” thúc giục:

- Và gì? Nói nốt đi!

- Và... bớt “sư tử” đi một tí kẻo mất hết vẻ dịu dàng của con gái Việt Nam... - Thằng Trung cười khoái trá.

Tùng!... Tùng!... Tùng!... Trống vào lớp vang lên giòn giã. Thầy Tuấn chủ nhiệm lớp bước vào với nụ cười thật hiền hậu. Hôm đó lại đúng hôm lớp tôi kiểm tra một tiết Toán. Hiểu ý, thầy bảo Vũ “đào” ra bê bảng phụ để thầy ghi đề kiểm tra chứ không nỡ xóa cái bảng mà phải kì công lăm tụi con trai mới trang trí xong. Các thầy cô bộ môn cũng thông cảm cho lớp tôi, vì hôm nay là một ngày “đặc biệt” của con gái mà!

Buổi học trôi qua thật nhanh, sau đó mấy hôm, qua lời “vẹt” Phương Anh, tôi mới biết, thì ra kế hoạch này là do chính thầy Tuấn đạo diên và bỏ kinh phí cùng 11 thằng con trai tinh quái kia. Cũng nhờ vụ ấy mà lớp tôi gắn bó với nhau hơn. Tôi thầm cảm ơn thầy vì ngoài kiến thức, thầy còn dạy cho chúng tôi biết thế nào là yêu thương, là quan tâm, là chăm sóc lan nhau. Thầy như một người cha đáng kính của chúng tôi vậy.

Tôi và lớp 9B yêu quý sẽ không bao giờ quên ngày mồng 8 tháng 3 đáng nhớ ấy. Đó sẽ là một kỉ niệm đẹp tiếp thêm sức mạnh cho chúng tôi trước khó khăn, bão táp của cuộc đời. Còn ngày mồng 8 tháng 3 năm tới thì sao nhỉ? Con trai ơi! Các bạn đã có kế hoạch gì chưa?

Leave a Reply