Văn tự sự: Tưởng tượng 20 năm sau em về thăm trường cũ

… , ngày… tháng…năm…

A thân mến!

Bây giờ đã khuya lắm rồi Nhi à. Vậy mà, mình vẫn chẳng thể nào chợp mắt được. Nhi lại cười cho cái bệnh lãng đãng của mình rồi chứ gì. A biết không, buổi chiều nay thật sự là một buổi chiều chẳng thể nào quên…

Nhi có nhớ buổi chiều chia tay cuối năm lớp 9 ấy không? Bọn mình đã từng lên kế hoạch cho một tương lai thật xa. Ấy là, sau khi tốt nghiệp đại học, nhận nhiệm sở, chúng ta sẽ hội ngộ ở trường xưa. Vậy mà ước mơ vẫn chưa thực hiện được. Bạn bè xưa nay mỗi người một nơi. Thời gian đi nhanh hơn những gì chúng ta nghĩ phải không A? Và chiều nay, mình đã một mình trở lại, trở lại để ít ra trong chúng mình cũng thực hiện được một phần nào lời hứa năm xưa ấy.

Tưởng tượng 20 năm sau em về thăm trường cũ

Lại một mùa hè nữa rồi đấy A à. Hai mươi mùa hè rồi còn gì. A đang làm gì đó? Có lẽ cậu đang say sưa cho một công trình nghiên cứa sinh học mới chứ gì. Hãy dành cho mình ít phút trong quỹ thời gian hạn hẹp của cậu để thấy chúng ta đã quá bận bịu mà vô tình bỏ quên những gì thật thiêng liêng.

Chuyến công tác về các tỉnh miền Trung dừng lại ở Đà Nẵng. Vậy là sau buổi họp, mình đã từ chối các lời mời để thực hiện lời hứa năm xưa. Ngược xe trở ra phía Bắc, mình đã đến trường cũ. Hai mươi năm, một phần ba đời người rồi đấy nhưng trường cũ vẫn hiện ra với những dáng nét quen thuộc ngày nào.

Cảnh cổng sơn xanh ngày trước cũng chẳng khác xưa là bao. Chỉ có màu sơn dường như mới hơn, tươi hơn thời của chúng mình. Ngập ngừng bước qua cánh cổng, mình nghe lòng rạo rực lạ thường. Một cảm giác rất lạ xen vào. Nó vừa rất giống cái hôm đầu tiên chúng mình tò mò đến xem trường mới, vừa có cái gì bồi hồi rất khác.

Trường vào hè nên vắng tanh. Chỉ có gió rì rào cùng hàng dương liễu. Vâng, có cả tiếng sóng biển nữa chứ. Sóng từng cơn đều đặn vỗ vào bờ, nhẫn nại như chưa hề nghĩ đến thời gian vô cùng tận. Đón mình chỉ có bác bảo vệ mới A à. Bác tiếp mình cởi mở và thân thiện như người quen vậy. Tự nhiên, mình cũng đỡ thấy tủi thân.

Kỉ niệm đẽ đưa bước chân mình đến bên một góc phượng đang mùa khoe sắc. Cây phượng tụi mình trồng trong lễ ra trường đó A. Giờ, cành lá xum xuê. Hoa cháy đỏ cả một khoảng trời. Mình nhìn những bông hoa phượng mà tự nhiên thấy một một từng gương mặt bạn bè thân thương: thằng Quân tía lia như sáo, con Hà tính khí như con trai, cái Thu lành như đất, thằng Mẫn đỉnh đạc như ông cụ non, … Không biết giờ này tụi nó thế nào. Giá mà hôm nay có đủ tất cả ở đây.

Nhi ơi! Còn bây giờ, cậu phải thật bình tĩnh để nghe mình báo tin này. Phải thật bình tĩnh nhé. Thầy Cường, thầy chủ nghiệm năm lớp 9 của chúng mình mất rồi A ạ. Đột ngột và đau đớn quá phải không A? Thầy đã ra đi khi cứu một em học sinh bị nước cuốn trong một chuyến đi dã ngoại. Bác bảo vệ mới đã kể cho mình nghe về giây phút đau lòng ấy. Vậy là cái lỡ hẹn của chúng mình thành mãi mãi… Chiều nay, mình đã lên thắp hương cho thầy. Mình đã nói hộ các bạn lời xin lỗi với thầy. Thầy trò nhìn nhau qua bức ảnh trên bia mộ – ánh mắt thầy vẫn dịu dàng, nụ cười vẫn nhân hậu như ngày nào thấy lòng nặng trĩu A à.

Ngoài kia, trời đang rả rích mưa. Những cơn mưa mùa hạ thật hiếm hoi ở dải đất miền Trung này. Sáng nay mình cũng phải rời Đà Nẵng rồi. Không biết bao giờ trở lại. Buồn quá phải không A?

Chúc A nhiều sức khỏe, con cái ngoan ngoãn, học giỏi, gia đình hạnh phúc. Mong gặp A một ngày gần đây nhất. Thương nhớ nhiều.

Bạn thân:

B

Leave a Reply