Viết bài văn cảm nghĩ về người bố yêu quý của em

ANH ẤY là người yêu rất ư là tuyệt vời của con đó ba! Từ khi con phải xa vòng tay yêu thương của ba, thì ANH ẤY là người thay thế ba để dạy dỗ con nên người. Con cảm ơn ba nhé! Cảm ơn ba đã nhờ ANH ẤY chăm sóc đứa con thơ bé bỏng của ba! Không chỉ thế, ANH ẤY là người mà con luôn tâm sự những khi con buồn phiền hay đau khổ. Bờ vai của ANH ẤY thật vững chãi biết bao! Mỗi lần con ở bên ANH ẤY con cảm thấy an toàn, ấm áp lắm! Một cảm giác giống như ở nhà và bên cạnh ba vậy, không lo lắng, không sợ sệt một điều gì cả.

Ba ơi

Ba biết không? Năm đó, năm đầu tiên đi học xa nhà con đã khóc, khóc rất nhiều ba ạ, vì con nhớ ba, nhớ gia đình mình lắm! Tuy nghèo khổ nhưng ấm áp tình người biết bao!

Ba không hề bỏ rơi con một mình ở chốn phố thị ồn ào này, mà luôn viết cho con những lá thư động viên, an ủi:

"Cố gắng học hành con nhé! Ba mẹ yêu con"

"Dù con không ở bên cạnh ba mẹ, nhưng ba mẹ luôn nhớ về con"

"Ba mẹ phó thác con cho Chúa và Mẹ Maria…."

Hình ảnh chịu thương chịu khó chăm lo cho gia đình của ba, không biết lúc nào đã in vào tâm trí con qua những lời mẹ kể, trong những dịp con về hè thăm nhà. Mẹ kể về ba nhiều lắm, ba biết không?

Hồi xưa ba con đi học xa chỉ có 1 cây viết và hai bộ quần áo duy nhất thôi!

Ba con đang ở ngoài rẫy nhặt từng hạt cà phê, từng hạt cà phê để cho con ăn học đó!

Đêm nay ba thức canh ở rẫy là vì con đó!

Khi khôn lớn, bắt đầu đi học xa, con lại thấy luyến tiếc và muốn được sống gần ba mẹ. Mỗi lần được nghỉ hè là mỗi lần con học được rất nhiều bài học từ ba, bài học về gương sống của ba. Con hay theo ba ra rẫy để được ở bên ba ngày nào hay ngày đó! Ba của con rất chịu thương chịu khó, làm việc cần mẫn không quản mưa nắng, dù bệnh tật cũng không dám nghỉ ngơi để có tiền cho con ăn học vì ba sợ con đói, sợ con khổ, sợ con thua kém các bạn. Trong rẫy, Ba còn trồng rất nhiều cây ăn trái và luôn dành cho con những trái chín có hương vị ngọt ngào của tình phụ tử thiêng liêng.

con nhớ ba

Ba biết không? Mỗi lần ba ốm, ba ho là con biết đấy, tuy con không nghe, nhưng con lo lắm ba à! Ba còn nhớ không? Cái đợt mẹ bị bệnh nặng đó, cả tháng trời không khỏi, may nhờ Dì mà chúng con biết được. Ba đã giấu chúng con, ba đã chịu đựng một mình vì không muốn chúng con quá lo lắng, mà ảnh hưởng chuyện học hành. Con đã trách móc ba rất nhiều và muốn ba đừng giấu chúng con điều gì cả. Hãy cho chúng con chia sẻ với ba những gánh lo lắng đang nặng quằn trong tâm, ba nhé!

Hình ảnh về ba mà con không thể nào quên là ba còng lưng xuống nhặt từng hạt, từng hạt cà phê dưới trời mưa tầm tả. Con hiểu, ba quên mình trong cuộc mưu sinh đó là vì chị em chúng con, vì gia đình mình.

Ba ơi! Con yêu ba nhiều lắm!

Nhờ ba, con có động lực để bước đi trên đường đời. Nhiều khi con mệt mỏi lắm ba àh, con mệt mỏi vì phải chạy đua cùng các bạn, phải chống lại ý thích của bản thân, phải quên đi mặc cảm tự ti của một người có thính giác kém. Nhưng nhờ, ba con lại đứng lên, đi tiếp. Con sợ ba buồn vì có đứa con khuyết tật, nên con cố gắng học, học không ngừng để ba khỏi lo.

Ba ơi! Ba đừng lo cho con nhé! Con biết tự lo cho bản thân mình mà! ANH ẤY cũng hay lo lắng cho con lắm! Cứ chăm sóc con từng chút, từng chút một đó ba ah! Con sẽ luôn nhớ lời ba! Luôn nhắc nhở các em học hành! Các em cũng ngoan và học hành chăm chỉ lắm! Con thấy ba làm việc nhiều quá! Ba ốm quá ba àh! Ba hãy ăn nhiều và hãy giữ gìn sức khỏe, ba nhé! Ba rất thích ăn đồ ngọt, nên mẹ thường hay nấu chè. Ba cũng phải ăn nhiều các món ăn mẹ nấu, cho mẹ vui đấy ba nhé!

Leave a Reply