Xung quanh chúng ta có nhiều tấm gương vượt lên số phận, học tập và thành công trong cuộc sống. Lấy nhan đề "Những người không chịu thua số phận”, hãy viết bài văn nêu suy nghĩ về những tấm gương đó

DÀN Ý

1. Mở bài

- Vấn đề số phận không may và nghị lực vượt qua số phận.

2. Thân bài

- Nêu một số tấm gương không chịu thua số phận. Kể ngắn gọn về một sô gương tiêu biểu mà đài báo đã giới thiệu ở những lĩnh vực khác nhau trong cuộc sống và suy nghĩ của em về những con người ấy:

- Họ đáng cảm phục như thế nào?

- Vì sao họ có thể “không chịu thua số phận”?

- Ý thức của họ về bản thân và ước mơ sống đẹp, có ích.

- Ý chí, quyết tâm và nghị lực.

- Họ được mọi người động viên, giúp đỡ.

- Trách nhiệm của mỗi chúng ta và xã hội đốì với họ:

- Cảm thông, tôn trọng, tôn vinh họ.

- Giúp đỡ, tạo điều kiện cho họ phát huy khả năng.

- Phê phán một bộ phận thanh niên có lối sống buông thả.

3. Kết bài

- Suy nghĩ về việc vượt khó trong học tập, sự vượt lên để vượt qua chính mình.

BÀI LÀM

Trong cuộc sống của chúng ta, có rất nhiều người sống trong hạnh phúc, sung sướng và thành đạt nhưng cũng có rất nhiều người bất hạnh sốhg trong khổ đau và tủi phận. Khi sinh ra, họ sớm bị thiệt thòi vì khuyết tật. Bất hạnh đến với họ từ nhiều phía, có thể do bẩm sinh, do tai nạn, do bệnh tật hoặc rủi ro... Nói chung, sự khiếm khuyết đó luôn đem đến cho họ nỗi đau buồn triền miên, sự xa lánh mọi người hoặc sự mặc cảm sâu sắc. Thể xác họ tuy không bằng người nhưng tâm hồn của họ vẫn rất trong sáng, lành mạnh. Một bộ phận những người trong họ luôn vươn lên không ngừng trong cuộc sống. Họ tự khẳng định mình là những người “tàn mà không phế" Nghị lực sống và ý nghĩa cuộc đời của họ luôn là tấm gương sáng cho mỗi chúng ta.

Thầy Nguyễn  Ngọc Ký

Một trong số những con người đã bứt ra khỏi sự tuyệt vọng đó là thầy Nguyễn Ngọc Kí, một người cần cù và có lòng quyết tâm vượt lên số phận. Thầy đã vươn lên bằng nỗ lực phi thường mà ít ai có được. Ngay từ hồi còn bé, thầy bị teo hai cánh tay sau một trận ốm. Nỗi đau thể xác không ghê gớm bằng nỗi khổ về tinh thần. Sự thiếu cảm thông của mọi người xung quanh và cảm giác mặc cảm luôn luôn đè nặng trong lòng khiến tuổi thơ của thầy thiếu thốn niềm vui, sự hồn nhiên, tươi trẻ. Cuộc sống lúc đó luôn là sự né tránh tất cả mọi người, kể cả với người thân. Thầy đã bỏ học và chỉ suót ngày ru rú trong một góc nhà, quyết không chịu ra ngoài. Một hôm, cô giáo trường làng đến tận nhà gặp gỡ, chuyện trò và khuyên bảo. Cô cho rằng con người ngoài hình thức còn một thứ quan trọng hơn, đó là đời sống tâm hồn, là trí tuệ. Cô động viên cậu bé Kí rất nhiều. Cô không đồng ý với lối sống chỉ cho riêng mình của Kí bấy nay. Theo cô, làm người quan trọng là sống có ích cho mọi người. Suy ngẫm trước sau, thầy Kí hiểu ra nhiều điều mới mẻ. Thầy nhận thức được cuộc sống khép kín của mình không chỉ làm đau khổ cho một mình thầy mà còn làm cho nỗi đau của người thân nhân lên bội phần. Hơn ai hết thầy thấm thìa sâu sắc ý nghĩa cuộc sống của những người như mình là tàn tật về thể xác không sợ bằng tật nguyện về tâm hồn. Từ đó, con người thầy như được hồi sinh, lòng quyết tâm vươn lên để sống cởi mở và học tập như mọi người được hình thành trong lòng con người khuyết tật này trở nên thật mãnh liệt. Không có tay thì thầy dùng chân để viết. Viết bằng chân là cả một sự vất vả, ở đó sự khổ luyện sẽ bội phần khó khăn. Vậy mà thầy đã vượt qua tất cả để trở thành một người trò giỏi hồi phổ thông, một sinh viên gương mẫu trong giảng đường của trường đại học Tổng Hợp và sau này ra đời đã là người thầy giáo mẫu mực cho bao nhiêu thế hệ học trò noi theo. Không phải ai cũng làm được như người thanh niên giàu nghị lực đó, nghĩa là đủ khả năng đứng lên sau một nỗi tuyệt vọng sâu sắc. Tấm gương của thầy khiến những người lành lặn như chúng ta thấy cần phải cố gắng và nỗ lực nhiều hơn nữa.

Ngoài ra, anh Bạch Đình Vinh cũng là một người mà chúng ta hết lòng khâm phục. Con người tàn tật này là sinh viên của ba trường đại học: Giao thông vận tải, Thương mại và Khoa Công nghệ thông tin - Đại học Bách khoa Hà Nội. Câu chuyện xảy ra đã lâu lắm rồi... Ngày 14 tháng 3 năm 1993 ấy, một tai nạn khủng khiếp bất ngờ ập xuống đầu khi anh đang trên đường đi học về. Một chiếc xe máy đâm sầm từ đằng sau, hất tung anh xuống đường khiến anh ngất đi và hôn mê sâu nhiều ngày. Khi tỉnh dậy, sức khỏe giảm sút nhiều, toàn thân bại liệt, bị chấn thương mạnh nội tạng, khuôn mặt biến dạng, mất cả tiếng nói. Tất cả tưởng chừng đã chấm hết ở người thanh niên quá trẻ này! Vậy mà ý chí vươn lên mãnh liệt, lòng quyết tâm cao độ cùng với sự động viên, giúp đỡ tận tình của gia đình, đặc biệt là người bố, đã đưa anh từng bước trở lại với cuộc sống. Nói ra thì đơn giản nhưng để làm được điều đó những con người muốn tự mình làm ra số phận cho chính mình này đã phải trả giá bằng biết bao nước mắt, đau khổ, xót xa thậm chí có cả sự tuyệt vọng và máu nữa. Ngày tháng trôi đi, chàng thanh niên ít may mắn đó đã chiến thắng. Nụ cười trở về với anh sau bao đêm ngày gian khố vật lộn với đau thương để làm chủ được mình. Đặc biệt, sự hòa nhập kì diệu nhất là ngồi trên xe lăn, phát âm khó khăn, tay khoèo vào mà anh đã đi học trở lại và tấm bằng cử nhân Thương mại, kĩ sư giao thông, kĩ sư Khoa Công nghệ thông tin - Đại học Bách khoa Hà Nội đã thuộc về anh trong ngày trao bằng tốt nghiệp. Việc này ngay những người bình thường như chúng ta không phải ai cũng làm được, vậy mà chàng trai tàn tật Bạch Đình Vinh đã thành công. Hạnh phúc của anh không phải chỉ cho cá nhân mà còn là niềm tự hào của tất cả chúng ta. Biết khâm phục một con người đã dũng cảm vượt lên số phận cay đắng của mình cũng có nghĩa là chúng ta đã hoàn thiện chính bản thân mình.

Hiện nay, hạnh phúc tình yêu cũng theo nghị lực và niềm tin cuộc sống đến cùng với anh. Một người con gái bé nhỏ, chân thành của xứ Huế đã dem lòng yêu mến và cảm phục anh. Cô đã tự nguyện xa gia đình, xa nơi chôn nhau cắt rốn để gắn bó cùng anh trọn đời!

Mọi người chúng ta vẫn không quên Nhữ Thị Khoa, cô gái khuyết tật ngồi xe lăn, bán bánh mì ở góc đường Lò Đúc và Trần Xuân Soạn. Người con gái nông thôn gầy gò, bé nhỏ đó đã tự mình ra thành phố để kiếm sống vì không muốn nhờ vả và sống dựa vào bát cứ ai, kể cả người thân của mình,nơi đất khách quê người, không thân thích mà cô tự nuôi được mình, tự lo được cuộc sống riêng tư quả là không dễ gì. Một ngày nào đó cô đã đến với thể thao như một cơ duyên hay như một sự tất yếu cúa những con người không chịu đầu hàng số phận. Và lại một điều kì diệu nữa xảy ra, mà chỉ có ở những người tràn đầy nghị lực như cô. Cô và những người bạn của mình đã đem về cho đất nước những tấm Huy chương vàng của Đại hội Thể thao người khuyết tật Đông Nam Á. Vinh quang mà họ giành được đã tôn vinh sức sống bất diệt của dân tộc Việt Nam ta trên trường quốc tế.

Nhữ Thị Khoa

Mới đây nhất, chúng ta còn xúc động về người thương binh Nguyễn Xuân Năng với hai cánh tay cụt sát đến khuỷu đi thi đấu giải bóng bàn thể thao khu vực. Với thành tích đáng khâm phục: năm 1997 lần đầu tiên Nhà nước tồ chức Đại hội thế thao dành cho những người khuyết tật, ông giành huy chương đồng; sau đó, giải khuyến khích ở Hội thi toàn quốc đã được Thủ tướng Chính phủ và Bộ Lao động Thương binh và Xã hội tặng bằng khen; hai kì thi toàn quốc tiếp theo ông giành tiếp hai huy chương vàng cá nhân; ở Paragames 2, ông được vinh dự trong đội tuyển đi thi đấu và đem về tấm huy chương bạc; mới nhất, ở Paragames 3 tổ chức ở Philippin ông tiếp tục giành thành công lớn hơn: huy chương vàng đồng đội, huy chương bạc cá nhân, huy chương bạc đồng đội,... Vinh quang của ngày hôm nay là kết quả của hơn 10 năm kế từ ngày biết cầm vợt. Từ trẻ ông rất ham mê thế thao, thế mà định mệnh dã cướp đi vĩnh viễn đôi cánh tay khi ông đang làm nhiệm vụ bảo vệ Tố quốc, ông đã nói: “Tưởng như mọi chuyện ấp ủ từ bé tan thành mây khói. Nhưng ngược lại, sức mạnh tinh thần và ý chí giúp tôi vượt qua tất cả”. Sự khát khao chinh phục trở nên mạnh mẽ trong một con người đã từng mặc áo lính và điều này đã giúp ông chiến thắng bản thân mình. Tập luyện đối với con người có đói cẳng tay chưa đầy 3cm là sự gian khố phải trả bằng cả mồ hôi và máu theo đúng nghĩa den của nó. Ong kể: “Mỗi lần ham bóng, đập trượt là y rằng tôi lao vập xuống cạnh bàn, đau đớn lắm, không dập môi thì cũng trầy xước cả hai cẳng tay. Nhưng lại tự nhủ, khi ở chiến trường, vết thương bị nhiễm trùng uốn ván cưa đi cưa lại ba lần như xẻ gỗ, tưởng vùi thây nơi biên thùy, thế mà còn vượt qua dược. Không lẽ bây giờ dầu hàng số phận?’’ Những gian khổ, mất mát vừa qua đã tôi luyện cho người thương binh này sự chịu đựng kiên cường và bản lĩnh phi thường. Quyết tâm đánh đổi bằng mồ hôi và những bầm dập rỉ máu, mang về cho vận động viên duy nhất trên thế giới cụt cả hai cánh tay một chuỗi những chiến công liên tục ở môn bóng bàn trong các đại hội thể thao dành cho người khuyết tật toàn quốc cũng như cả ở đấu trường khu vực ASEAN vừa qua. Niềm vui chiến thắng của người lính chinh phục ước mơ đã mở ra cho chúng ta niềm tin vào sức mạnh của ý chí, của nghị lực mà những con người không đầu hàng số phận đã lập nên. Trên truyền hình, trên báo chí hình ảnh của anh là biểu tượng của nghị lực sống, của khát khao vươn tới chiến thắng, của vinh quang bất diệt của dân tộc Việt Nam ta!

Vượt qua khỏi số phận không phải chỉ có ở người khuyết tật mà còn có ở những người bình thường nhưng hoàn cảnh sống có quá nhiều éo le, trắc trở. Lê Vũ Hoàng là một ví dụ. Anh là người đoạt giải nhất trong cuộc thi “Đường lên đĩnh Olympia” và cũng là hình ảnh đáng nêu gương. Anh đã phải học tập và rèn luyện như thế nào để có được những thành tích liên tiếp, để thể hiện tài năng và vốn tri thức của mình. Điều đáng quan tâm là ở cuộc thi chung kết, gia đình chưa lúc nào gặp nhiều khó khăn như lúc này. Mẹ cấp cứu nằm ở bệnh viện, việc học ở trường cũng đang thời kì nước rút, vậy mà kì thi chung kết lại đến đúng thời gian này... Không lẽ bỏ dở chừng? Có ở trong cuộc mới hiểu được, đầu phải là tâm lí hiếu thắng của riêng mình. Tiếp tục thi đế khẳng định mình, đây cũng là dịp hiếm có để kiểm định lại những gì mình đã được học hành và tích lũy trên ghế nhà trường; hơn tất cả còn sự gửi gắm của thầy cô, bạn bè và cả quê hương nữa. Tất cả đã làm nên sức mạnh nội lực đế' anh đủ sức vượt qua mọi trở ngại khó khăn. Cuôi cùng, vinh quang và chiến thắng đã mỉm cười trong niềm vui mừng khôn xiết của xứ Huế thân thương, trong sự khâm phục của nhân dân cả nước. Nghị lực của anh đã thôi thúc động viên chúng ta rất nhiều!

Còn rất nhiều, rất nhiều những tấm gương như thế nữa nhưng kể sao cho hết! Chính những con người đã từng sống trong khó khăn ấy đã mang lại động lực cho con người và xã hội. Bản thân họ đã nắm chắc số phận của mình. Họ cầm lây tay lái cuộc đời mình. Một ngày mai tươi sáng đang đón chờ họ như với bao công dân khác của xã hội. Hơn thế nữa, điều mà họ có thế có được sau đó còn quý giá hơn nhiều: đó là sự tin yêu của mọi người, gia đình thay vì lo lắng, buồn phiền thì cũng trở nên tự tin hơn vào cuộc sống. Xã hội cần biết bao những con người như thế!

Bởi vậy, nếu là một người sinh ra may mắn, ta hãy cảm ơn cuộc sống và sống sao cho đúng. Đặc biệt, với những con người bất hạnh, ta hãy mở rộng lòng hơn. Họ cũng có đầy đủ quyền như mồi chúng ta, họ đáng được cảm thông và tôn trọng. Xã hội là vòng nôi tu dưỡng con người. Nói như thế cũng có nghĩa mọi ảnh hưởng của xã hội sẽ tác động tới mồi cá nhân. Tạo dựng một điều kiện tốt nhất để những người như họ phát huy khả năng là điều chia sẻ lớn nhất cho những con người thiếu may mắn.

Tuy nhiên, trước vẻ đẹp của những con người đó, chúng ta không thể không đau xót bởi một bộ phận thanh thiếu niên có lối sống buông thả, hủy hoại cuộc đời và tuổi xuân của mình vào các tệ nạn xã hội. sống mà không có mục đích, không có lí tưởng và ước mơ như họ, thì đó là sự vật vờ của một cái chết! Họ là một mảng tôi tăm cần xóa bỏ ngay. Những kẻ đó là sự tương phản rõ rệt với những tấm gương đẹp đẽ trên kia!

Những con người chúng ta gặp gỡ ở trên đây đều được coi là niềm tự hào của đất nước. Nó dựa vào chính sự phấn đấu của cá nhân để vượt lên mọi khó khăn, trở ngại về cả khách quan lẫn chủ quan nhằm tôn vinh con người, tôn vinh đất nước. Số phận khắt khe không làm cho họ chùn bước trên con đường của chính mình. Nghị lực sống mạnh mẽ, ý chí vươn lên không ngừng, tình yêu cuộc sống và niềm lạc quan tin tưởng của họ đã thắp sáng cho tuổi trẻ chúng ta những ước mơ cao đẹp về sự chiến thắng số phận. Chẳng ai muốn những người xung quanh mình đau khổ, và càng không muốn bản thân đau khổ. Tuy nhiên, nếu chẳng may lâm vào hoàn cảnh khó khăn, ngặt nghèo, hãy biết chấp nhận và chông lại số phận. Một xã hội chỉ tốt đẹp khi có người công dân tốt. sống tốt là có trách nhiệm với chính mình, có nghị lực, quyết tâm cùng với ý chí vươn lên ngay từ ngày hôm nay.

Leave a Reply