Em hãy tả về thầy giáo hoặc cô giáo mà em yêu quý

Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy

Học sao cho giỏi những ngày còn thơ.

Lời nhắn nhủ ấy luôn vang vọng trong em mỗi khi em nhớ về cội nguồn, nhớ về những thầy cô giác cũ đã dạy em, đã chắp cho em đôi cánh ước mơ. Một trong những thầy , cô mà em nhớ nhất đó là thầy Nguyễn Ngọc Kí, thầy đã dạy em suốt mấy năm liền ở mái trường làng.

Hồi ấy, em là học sinh tiểu học. Ngôi trường làng thân quen thật đơn sơ, nó đã xuống cấp vì tuổi thọ quá lâu. Tuy là ngôi trường nhỏ ở miền quê hẻo lánh nhưng thầy yêu nó lắm. nói cho đúng hơn là thầy yêu nghề dạy học, yêu những ánh mắt trẻ thơ, yêu những tâm hồn bé nhỏ… Bởi thế, thầy đã hết lòng với sự nghiệp mà mình đã chọn: “Sự nghiệp trồng cây – Sự nghiệp trồng người”.

Em hãy tả về thầy giáo hoặc cô giáo mà em yêu quý

Vì sự nghiệp ấy, không ngần ngại gian khó. Dẫu nắng bụi, mưa bùn… thầy, vẫn ngày ngày hai buổi tới trường. Với phương châm: Kỉ cương, tình thương và trách nhiệm, thầy luôn quan tâm đến lũ trẻ chúng em, quan tâm đến trường, lớp và đời sống học sinh nghèo. Thầy không ngần ngại khi mua cho học sinh mình những cây bút, những cuốn vở hay cho dăm ba ngàn ăn sáng để lấy sức mà học. Cả lớp em hầy như ai cũng nghĩ rằng mình có một người cha thứ hau luôn quan tâm, lo lắng cho mình.

Một kỉ niệm mà chúng em không thể nào quên được, đó là việc thầy buồn lòng vì sự vô tình của lớp. Hôm ấy, trời đổ mưa rào, giọt ngã, giọt bay, bụi nước trắng xóa bay vào cửa lớp. Thầy đang cần mẫn giảng bài toán hình học. Có lẽ vì cơn mưa khua đông rạt rào đến bất ngờ nên lớp thiếu tập trung, những đôi mắt tinh nghịch của chúng em trộm nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ. Thế là lớp không hiểu bài, không làm được bài tập toán. Thầy ngừng giảng, nhẹ nhàng bước xuống lớp, rồi thầy đóng cửa sổ lại, sửa lại tư thế ngồi cho chúng em, yêu cầu cả lớp nhìn lên bảng. Thầy nhanh chóng bước lên bục giảng, ra lệnh cho cả lớp ngừng viết, đọc thầm lại đề bài toán. Thầy chậm rãi giảng lại bài. Lời giảng rõ ràng, khúc chiết. Cả lớp lúc này im phăng phắc. Không ai dám nói chuyện vì thấy áo thầy đã đẫm mồ hôi. Thầy vừa giảng bài vừa nêu câu hỏi, từng cánh tay như búp măng non, từng câu trả lời trong trẻo vang lên: Thầy gật đầu, ánh mắt của thầy bỗng ánh lên niềm vui khó tỏ, một niềm vui của người thầy đã tận tụy với nghề, tận tụy với trẻ thơ.

Nhìn vẻ lo lắng của thầy lúc ấy, lớp cảm thấy ái ngại. Nếu chúng em đừng lơ lãng vì cơn mưa bất ngờ thì thầy đâu phải nhọc nhằng đến thế.

Giờ đây, em đã lên cấp hai, được học tập trong ngôi trường mới, tương đối khang trang, nhưng hình ảnh người thầy cùng mái trường làng ngày ấy vẫn còn mãi mãi trong em.

Leave a Reply