Hãy viết bài cảm nghĩ về bốn mùa quê hương

Bốn mùa, mình gọi tên theo cảm xúc. Cảm xúc ấy chợt nhận ra khi hít thở thấy khí trời thay đổi, khi đọc những bài thơ hay, những áng văn buồn, hay khi ngắm nhìn những khung hình đầy xúc cảm. Tâm trạng thay đổi khi cảm xúc thay đổi, cảm xúc thay đổi khi bốn mùa đổi thay.

bốn mùa quê hương

Mùa xuân, mùa của niềm hy vọng, sự khao khát và ước mơ, mùa của những lộc non xanh biếc, mùa của sự khoe sắc. Mùa xuân, những điều ước sẽ dễ thành hiện thực. Không khí mùa xuân làm con người hòa đồng hơn, dễ chịu hơn và lòng người cũng vị tha hơn.

Mùa xuân, mình hòa vào cái nhộn nhịp, rộn ràng của dòng người tấp nập với những gương mặt rạng ngời bừng sáng. Nhịp điệu hối hả, khẩn trương của những ngày xuân cận Tết khiến những người con xa xứ hướng lòng về quê hương và những người đi xa chợt nao lòng nhớ về gia đình.

Cảm xúc lâng lâng khi đón nhận không khí mùa xuân, mong lắm những ngày nắng đẹp sau một mùa đông dài ảm đạm, chờ đợi mùa xuân tới cùng cùng những điều tốt đẹp hơn, tất cả sẽ nở bừng rạng rỡ cùng nhiều nụ hoa đang căng tràn sức sống và hứa hẹn sẽ có những sắc màu, hương thơm, điểm tô thêm cho mùa xuân chiếc áo lộng lẫy, xinh tươi.

Nhớ lắm hình ảnh những đàn én nhỏ chao nghiêng, những bông hoa đủ sắc rực rỡ, những cơn gió mùa xuân dịu mát, những ánh mắt long lanh niềm vui, những áo hoa tung tăng dạo phố, những háo hức của phiên chợ xuân... tất cả làm nên một bức tranh mùa xuân thật đẹp.

Mùa hạ với những ánh mắt nheo lại vì nắng, bầu trời trong xanh nhưng chói gay gắt, những chùm phượng đỏ rực hiên ngang trong cái nắng khiến bức tranh mùa hè thêm tông màu nóng. Nhắc tới mùa hạ, người ta nghĩ ngay đến những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết tham gia các chiến dịch mùa hè xanh với bao khát khao cháy bỏng.

Mùa hè với trẻ nhỏ là những ngày rong chơi thỏa thích, những buổi trưa không ngủ cùng cánh diều chao nghiêng và những bước chân sải dài trên cánh đồng lộng gió. Tiếng dế kêu râm ran, lôi cuốn những gương mặt say sưa, háo hức. Ngày mùa hạ, tất cả vạn vật đều phơi trần dưới nắng, nhưng sau chuỗi ngày nắng đổ lửa ấy là những cơn mưa rào đến và đi vội vã. Người ta từng ví von cơn mưa mùa hạ như những cuộc gặp gỡ đầy nhung nhớ và chia ly vội vàng của hai người yêu nhau.

Mùa hạ cũng có thể coi là niềm hy vọng khi những cơn mưa mang đến cho người nông dân mùa màng bội thu dù có lúc cái nắng gay gắt lấy đi mùa lúa đang thì của người nông dân khắc khổ. Cảm xúc mùa hạ của riêng mình là thời học sinh với những ngày hè được vui chơi, thoát khỏi những đêm dài thức bên bàn học, những ngày thi căng thẳng.

Bốn mùa, mình gọi tên theo cảm xúc

Mùa thu, mùa của sự lãng mạn, của thi ca, của những tâm hồn tràn ngập cảm xúc. Nhắc đến mùa thu, mình nghĩ ngay đến những con đường tràn ngập lá vàng, với bức tranh thu len lỏi màu nắng ấm áp. Mùa thu là mùa của những ánh mắt dịu dàng, những cảm xúc nên thơ, những con tim rung cảm. Ta không chỉ thấy sự chuyển mình của thời tiết mà còn rõ nét cả sự chuyển mình của tâm hồn. Lòng người như mênh mang với bao nỗi buồn vu vơ.

Mùa thu, mùa của mơ mộng. Có ai từng mơ ước như mình rằng, ngồi nhắm mắt bên một bờ hồ yên ắng và phẳng lặng, để xúc cảm nhẹ nhàng len lỏi, hay bước chân trên một con đường vắng, đầy lá vàng rơi, hát khe khẽ bài hát mùa thu... Những lo toan thường nhật nhờ thế tan biến, sinh lực lại đong đầy. Dù mình chưa một lần được trải qua không khí thật sự của mùa thu, chỉ là cảm nhận khoảnh khắc giao mùa qua thơ ca, qua khúc nhạc nhưng mình hình dung mùa thật đẹp và cũng thật buồn. Thu dịu dàng và mãi là nguồn cảm hứng vô tận.

Mùa thu lúc nào cũng man mác buồn như thế, thu là những ngày ngắn ngủi giao hòa sau một mùa hè oi bức và để chuẩn bị cho mùa đông dài lạnh lẽo vì thế nhiều người mong thu sẽ dài hơn, để kịp cảm nhận hết vẻ đẹp gợn buồn ấy. Trong bốn mùa, mùa thu như một điểm nhấn, nó khiến người ta sống chậm lại cùng với những suy tư và hoài niệm.

Mùa đông, mùa của giá rét, của những cành cây khẳng khiu trơ trọi, mùa của sự lặng im trống vắng. Không khí mùa đông cùng những cơn gió lạnh thổi đến tê người. Cái cảm giác ngày đông khi thức dậy vào buổi sớm, bầu trời âm u, lạnh buốt, khiến con người như lười biếng hơn, chỉ muốn cuộn tròn mãi trong chăn bông ấm áp.

Có người nói rằng mùa đông là mùa yêu thương, có lẽ bởi sự tồn tại của mùa đông làm lòng người thật lạnh lẽo và mong được sưởi ấm. Người ta sẽ xích lại gần nhau hơn, để cảm nhận hơi ấm, trốn đi cái lạnh về thể xác lẫn tâm hồn.

Với mùa thu, đi dạo phố một mình là một trải nghiệm tuyệt vời, còn với mùa đông, bạn sẽ không đủ can đảm để một mình bước trên những con đường vắng lặng. Bạn sẽ không thể chịu nổi đôi bàn tay lạnh tê buốt, những bước chân nặng trịch như bị kéo giữ bởi cái lạnh giá của đất trời.

Với cảm nhận của riêng mình, mùa đông gắn liền với lễ hội, với không khí rạo rực của Giáng sinh, với những buổi tối đường phố tấp nập, đèn đường sáng choang, những cửa hàng trang hoàng rực rỡ... Bề nổi của sự cảm nhận là thế, nhưng lòng người có được như thế không?

Cuộc đời của mỗi người được đếm bằng năm, bốn mùa được đếm bằng tháng. Năm tháng trôi qua, bốn mùa vẫn giữ được những vẻ đẹp riêng thật tinh tế, chỉ có những cảm nhận của con người là thay đổi. Mình tha thiết gọi tên bốn mùa yêu thương, bởi lẽ thời tiết vẫn luôn trung thành và gắn với tâm trạng con người. Đôi khi chính cái không khí là lạ của đất trời ấy là niềm an ủi cho riêng từng người.

Leave a Reply