Em hãy viết bài văn cảm nghĩ của em về lớp học
Dường như tuổi thơ của mỗi con người luôn gắn bó với chiếc ghế nhà trường, với hình ảnh người thầy, người cô cùng bạn bè thân thiết. Tôi cũng vậy, những kỉ niệm về trường lớp, bè bạn có lẽ sẽ đi theo tôi đến suốt cuộc đời, cho tôi niềm vui, hạnh phúc mỗi khi nghĩ về.
Đời học sinh thật dài nhưng cũng thật ngắn khi ta ngày càng trưởng thành, lớn khôn và dần rời ghế nhà trường. Chầm chậm bước đi giữa sân trường, cảm nhận làn gió vuốt ve khuôn mặt, ngắm nhìn những chiếc lá rơi, hít thở hương thơm nhè nhẹ của cỏ cây trong tiết hơi se lạnh của những ngày cuối thu. Ngôi trường mới chợt trỏ nên thân quen lạ kì. Tôi không khỏi nhớ lại những kỉ niệm đã qua, những mảng kí hiện lên rõ nét, khắc sâu trong trái tim tôi từ khi mới chập chững bước vào trường mẫu giáo cho đến bây giờ. Tôi lớn dần trong sự chăm lo, giáo dục của nhà trường, thầy cô, hiểu được cách để yêu thương mọi người, biết thêm nhiều điều thú vị về thế giới xung quanh.
Ở ngôi trường mới này, tôi có những người thầy người cô mới, quen thêm nhiều bạn bè mới, cho tôi những tình cảm mới, những kỉ niệm mới. Như mọi người vẫn nhận xét tôi là một người khá nhút nhát, hiền lành và ít nói nhưng bởi vì tôi có những người bạn hoạt bát, nhanh nhẹn nên tôi dễ dàng thân thiết và hòa đồng cùng mọi người. Thầy cô giáo mang đến cho chúng tôi những bài học mới, kiến thức mới, giảng giải kĩ càng cho chúng tôi hiểu. Thầy cô trao cho chúng tôi những ánh mắt chứa đầy yêu thương, truyền đạt bao xúc cảm , bao nỗ lực, tâm huyết qua từng bài giảng. Dù chỉ hơn một tháng học tập ở đây nhưng tôi rất vui, nơi này dần gắn bó với tôi hơn vì tôi là một thành viên của tập thể lớp 10B2, và bởi vì chúng tôi ngày càng thân thiết, yêu quý nhau hơn, từ những con người xa lạ không quen biết trở nên gần gũi, dần dần quan tâm nhau hơn. Tôi là kiểu người sống lạc quan nên đôi lúc quá vô tư mà quên dành quan tâm cho mọi người xung quanh, đến khi nhận ra lại thấy mình sao vô tâm thế, đáng trách thế. Cũng bởi vì khá trầm nên thình thoảng tôi lại ngần ngại khi trò chuyện, vui đùa cùng các bạn trong lớp, nhưng có lẽ thởi gian qua đi sẽ rút ngắn dần khoảng cách giữa chúng tôi, mang chúng tôi xích lại gần nhau hơn, yêu quý và trân trọng nhau hơn. Tôi sẽ học cách để yêu thương mọi người, cho đi nhiều hơn vì như thế tôi cũng sẽ nhận lại nhiều hơn.
Lớp học của chúng tôi không khi nào ngớt tiếng cười đùa vui vẻ, tình cảm gắn bó cứ thế ngày một dâng cao trong trái tim mỗi người. Mỗi khi đến giờ ra chơi, sân trường lại trở nên đông đúc nhộn nhịp, có người rượt đuổi nhau, trò chuyện vui vẻ, có người lại cố gắng học bài cho tiết học tiếp theo,…Ngắm nhìn bầu trời, hàng cây, khoảng sân không khỏi nhẹ mỉm cười, tôi phải làm quen với môi trường học tập mới này, phải yêu quý ngôi trường này. Nơi đây dần trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi, bởi ở đây có những con người mà tôi bắt đầu yêu quý, từng gương mặt, nụ cười, từng hành động, cử chỉ cùng dần lắng sâu trong trái tim tôi.
Hy vọng rằng quãng thời gian học tập, rèn luyện ở đây sẽ làm cho tình cảm thầy trò trở nên gần gũi, tình cảm bạn bè sẽ ngày một khắng khít và tình yêu dành cho ngôi trường này cũng lớn dần lên.Thật mong rằng mỗi chúng ta sẽ ghi lại trong kí ức của nhau những khoảnh khắc, kỉ niệm đẹp nhất, gắn kết tâm hồn lại với nhau. Cho đến lúc rời xa thì tôi cũng sẽ không bao giờ quên nơi này, sẽ vẫn yêu, vẫn quý, vẫn trân trọng những hình ảnh đẹp đẽ đó như món quà của một cuộc sống ban tặng. Và tương lai vẫn còn ở phía trước, những trang kỉ niệm vẫn đang được chúng tôi viết tiếp…