Cảm nghĩ về dòng sông quê hương em (sông Cửu Long)
Dường như tuổi thơ của tôi đã gắn liền với dòng sông Cửu Long mênh mông, xanh biết. Quanh năm nước vây kín lòng sông.
Dòng sông êm ả trôi cùng với những kỉ niệm tuổi thơ của tôi. những kỉ niệm buồn cũng như những kỉ niệm vui của tôi lúc nào cũng gắn liền với dòng sông Cửu Long mênh mông, êm ả đó.
Tuy tôi sinh ra ở Mỹ Tho_Tiền Giang nhưg tuổi thơ ủa tôi đã không được gắn lền với nơi này.
Tuổi thơ của tôi suốt 5 năm trời, từ lúc sinh ra cho đến lên 5 đã phải xa rời ba mẹ vì một số chuyện cá nhân của hai người. Tôi đã được ba mẹ gởi về quê dì ở Tân Quới_Thanh Bình để sống. Và những kỉ niệm về tuổi thơ cũng đã bắt đầu từ đó.
Dòng sông giống như một dòng thời gian, trôi đi mang theo những kỉ niệm của con ng. Dù thời gian có là vô thuỷ vô chung nhưg vẫn có những kỉ niệm mà chúng ta không bao giờ và không bao giờ có thễ nào quên được. Với riêng tôi, đó là một dòng sông định mệnh. Nó đã ru tôi suốt những ngày thơ dại, nghe tôi rủ rỉ mỗi khi tôi buồn. Dường như nó đã lớn lên cùng tuổi thơ hồn nhiên thơ mộng của tôi.
Cứ thế, dòng sông cứ lặng lẽ trôi theo thời gian và tôi cũng dần dần lớn lên theo sự lặng lẽ đó. những lúc buồn cũng như những lúc vui, dòng sông cũng chia sẽ và an ủi cùng tôi. Những lúc tôi khóc, dòng sông dường như cũng khóc cùng tôi. những làng sóng êm ả vỗ vào bờ dưòng như dang thỏ thẻ, tâm tình cùng tôi. Dường như nó đang khuyên tôi, đang trò chuyện với tôi cho tôi vơi bớt nỗi buồn của mình.
Tuổi thơ của tôi không được hạnh phúc, êm đềm như tuổi thơ của các bạn. Tuổi thơ của tôi dường như gắn liền với sự đau buồn, mất mát và nó luôn luôn song hành cùng những hàng nước mắt chạy dài từ khoé mi xuống gương mặt của tôi.
Có nhiều lần tôi đã ngồi bên bờ sông vắng vẽ mà khóc một mình, khóc cho sự cô đơn, khóc cho sự mất mát, khóc cho sự bất hạnh và khóc cho sự tuổi thân.
Có biết bao nhiêu là lần mà dòng sông phải an ủi những nỗi buồn đó cùng tôi và không biết đã có bao nhiêu lần nó cùng hoà quyện những giọt nước mắt cùng tôi và vỗ về lấy tôi.
Tôi thật sự ganh tị với những đứa trẻ xung quanh tôi, ganh tị với niềm hạnh phúc mà chúng đang có, ganh tị với sự ấm áp gia đình mà chúng nó được hưởng.
Sự ấm áp của một gia đình đối với tôi lúc bấy giờ chỉ là một giấc mơ, giấc mơ mãi không biết tới khi nào mới được thực hiện được.
Sự cô đơn, trống vắng cứ bao trùm lấy tôi mãi không chịu buông. Và chính những lúc đó, những lúc mà tôi cảm thấy cô đơn, trống vắng đó tôi đã thả mình vào dòng sông mênh mông, êm ã đó. Dường như nó hỉu được nỗi buồn, nỗi cô đơn đó của tôi, nó đã nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, âu yếm, vuốt ve tôi bằng những làng sóng nhẹ nhàng mà êm ã. Những lúc đó, tôi cảm thấy lòng mình như nhẹ hẳn đi, những nỗi buồn cùng bới sự trống vắng của tôi dường như cũng được xua tan hết theo những làng sóng êm ả đó.
Những lúc rãnh rỗi, tôi luôn luôn có mặt cạnh bờ sông, có mặt cạnh ng mẹ thứ hai của tôi, người mà luôn quan tâm tôi, chia sẽ những nỗi buồn cùng tôi.
Sự khao khát một gia đình ấm áp lúc nào cũng cháy bỏng trong tôi. Tôi lúc nào cũng ao ước được ở bên cạnh bố mẹ, được vòng tay ấm áp của mẹ ôm chặt lấy tôi, được nghe những lời ru ngọt ngào của mẹ, được nghe những lời dạy bảo của cha, được vui chơi cùng hai anh tôi. Mỗi khi những suy nghĩ đó trỗi dậy trong tâm trí tôi thì hai hàng nước mắt từ khóe mi của tôi cũng lăn tròn trên khuông mặt không chịu ngưng. Những giọt lệ từ khóe mắt tôi cứ hòa quyện vào dòng sông êm ả. hòa vào những điệp khúc ngọt ngào của lòng sông, của những tiếng sóng ào ào bất diệt.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi và tôi cũng phải lìa xa dòng sông tuổi thơ đó, lìa xa người mẹ thứ hai của tôi mặt dù tôi không muốn một chút nào và tất cả củng chỉ là việc học của tôi mà thôi.
Năm tháng trôi qua và bây giờ tôi cũng đã là một cô nữ sinh lớp 9. Những hành động và suy nghĩ của tôi cũng dần dần chững chạc, sâu sắc hơn trước rất nhiều nhưng những suy nghĩ về dòng sông tuổi thơ, về ng mẹ thứ hai của tôi mãi không thay đổi, nó cứ dừng chân ở đó, dừng chân ở những suy nghĩ thật đẹp, thật đẹp về tuổi thơ của tôi.
Tuy xung quanh tôi bạn bè rất nhiều nhưng không khi nào tôi cò thể tâm sự cùng họ, cùng kể cho họ nghe nỗi cô đơn, sự trống vắng và những nỗi buồn vô hạn của tôi cả. Trong lòng tôi những nổi buồn tủi, sự cô đon, sự trống vắng cứ chất chứa thành núi, không có chỗ nào có thể trút bỏ ngọn núi vô vọng kia được.
Ngoại trừ dòng sông, người mẹ thứ hai của tôi thì tôi cũng chẵn biết tâm sự cùng ai, cùng người nào. Tôi rất muốn quay về dòng sông đó, rất muốn gặp lại nó, rất muốn kể cho nó nghe những tâm sự chất chứa trong tôi bao năm nay nhưng thôi không thể. Vì thời gian không cho phép tôi.
Nhưng một ngày nào đó, tôi sẽ quay về đó, quay về dòng sông tuổi thơ của tôi và quây về ng mẹ hiền thứ hai của tôi. Những làng gió, tiếng sóng vỗ sẽ mãi mãi bên cạnh tôi và những dòng tâm sự của tôi sẽ mãi chất chứa đến khi nào tôi được gặp lại người mẹ dịu hiền cũa tôi tự khắc những dòng tâm sự đó sẽ nhẹ nhàng theo gió bay tới mẹ tôi. Dòng sông tuổi thơ, dòng sông tuổi thơ đó sẽ mãi mãi chảy trong lòng tôi, không bao giờ ngưng, không bao giờ nghĩ.
Những cơn gió cứ nhẹ nhàng thổi
Mang theo những nỗi buồn lặng lẽ xa xôi
biết khi nào trở về nguồn cội
Để quay về khoảng trời của riêng tôi...