"Một ngày so với một đời người là quá ngắn ngủi, nhưng một đời người lại do một ngày tạo nên". Anh chị hãy trình bày suy nghĩ của mình về câu nói trên

"Một ngày so với một đời người là quá ngắn ngủi, nhưng 1 đời người lại do 1 ngày tạo nên".

Đời người trung bình có sáu mươi năm. Sau sáu mươi là hưởng thọ, trước sáu mươi là hưởng dương, dù thế nào cũng vẫn là sống. Một người khỏe mạnh tồn tại tới gần hai mươi nghìn ngày. Một ngày trôi qua chỉ bằng một phần hai mươi nghìn khoảng thời gian đó. Chỉ có hai tư tiếng cho một ngày, tám tiếng để ngủ, vậy chỉ còn mười sáu tiếng thực sự tỉnh táo để làm việc. Ý thức về cuộc đời của trí não mỗi con người chỉ tồn tại trong một ngày, so với quyền lợi được sống trăm năm, một ngày thật ngắn ngủi. 

Đời người trung bình có sáu mươi năm

Nói " Một đời người lại do một ngày tạo nên ", có thể hiểu theo hai nghĩa. Đơn giản là con người được mẹ sinh ra chỉ trong vòng vài tiếng. Cất tiếng khóc chào đời là có quyền được tiếp tục yêu thương, chiến đầu và hạnh phúc. Đúng là thời gian của cuộc sinh nở chỉ trong một phần ngày. Sinh linh nào có ngày đó, tức là có cuộc đời thực của họ.

Hiểu theo nghĩa thứ hai: Con người làm việc cật lực bao nhiêu năm, đạt được thành quả, đứng trên bục vinh quang nhận giải thưởng chỉ trong một ngày. Hai mươi năm ròng nghiên cứu lặng lẽ không ai biết, nhưng chỉ cần một phút huy hoàng được xướng danh ở nơi công cộng là có thể ghi tên vào tấm bia miệng nghìn đời (có thể là danh tiếng hay tai tiếng). Có thể hiểu sự công nhận của đông đảo của dư luận chỉ trong một ngày nhưng có hiệu lực tới thành tích người đó đạt được trong cả đời.

Sự công nhận này, dù đối với nghĩa " được sinh ra " hay "đạt thành công/chiến tích ", đều là may mắn.

Thực ra, thời gian vật lý của một ngày luôn ngắn. Mọi vật luôn chuyển động, nên không ngừng thay đổi. Vì sao chỉ nhắc đến một ngày mà không phải một giờ ?. Trong một cuộc nói chuyện về tạo lập thành công, một vị giáo sư đã dặn dò thế hệ đi sau " Hãy chỉ sống cho ngày hôm nay thôi thì mới có hạnh phúc ". "Một ngày" ám chỉ "hiện tại". Con người dù muốn nắm cả tương lai, cũng chỉ có thể đấu tranh " ngày qua ngày ", từ khi trời mọc tới lặn. 

một đời người lại do một ngày tạo nên

Nói về sự ngắn ngủi của thời gian là nghĩ về sự ngắn ngủi của đời người, sự nuối tiếc của những gì không làm được. Để có hạnh phúc, phải cố gắng sống thật tốt tai thời điểm hiện tại. Níu kéo quá khứ hay trông chờ tương lai là vô ích. Chúng ta nên quý trọng giây phút ngay ở trước mặt mình. Nếu không quý trọng giây phút này thì có thể sống giây phút khác được không ?.

Không. Albert Einstein chứng minh bạn phải chạy nhanh hơn vận tốc 300.000km/s của ánh sáng mới nhanh hơn thời gian. Những điều mình có thể kiểm soát, gỡ gạc thì ít, nhưng các yếu tố khách quan như thời gian chạy, hay cuộc sống vội vã thì không nằm trong tầm tay ta. Chỉ có thể liên tục suy nghĩ, hành động hiệu quả để không lãng phí cuộc đời này.

Nếu sống chỉ cho hôm nay thì không thể trông mong thọ hay yểu được. Có thể hôm nay hạnh phúc nhưng mai đã giã từ trần gian. Bạn có thấy oan ức không ?. Dù sao thì hàng hiệu vẫn tốt hơn hàng thùng, nghĩa là chất vẫn được coi trọng hơn lượng.Sống sáu mươi năm chưa chắc có giá trị hơn sống hai mươi năm. Quan trọng là thành quả hai mươi năm đó của bạn bằng sáu mươi, tám mươi năm của người khác. Điều này đã có trên thực tế chưa ?. Thiên tài toán Ga-loa và thiên tài âm nhạc Mozart đều chết trẻ, nhưng một ngày nhân loại còn cần tới tri thức toán học và nghệ thuật, từng đó người ta còn phải nhớ tới hai ông. Ở Việt Nam, một nhà văn cảm khái chia sẻ " Ông Bành Tổ tám trăm tuổi, Vũ Trọng Phụng hai mươi chín tuổi. Nếu xét những công lao khi còn sống thì thà được sống như Vũ Trọng Phụng ".

Thế nên, một ngày tuy ngắn, nhưng tốt nhất đừng quan tâm đến sự ngắn dài. Chỉ cần thấy quý vì còn ngày để sống."

Leave a Reply