Văn Mẫu Lớp 7
Chiều qua, khi hồi trống tan trường vừa điểm tôi vội vã đi thẳng về phía nhà xe. Trên con đường quen thuộc, đôi chân tôi guồng những vòng xe mạnh mẽ hơn. Tôi đạp xe về nhà mà trong lòng háo hức
Lộp bộp! Lộp bộp! Trời bắt đầu mưa! Cây phượng vĩ dang tay đón lấy những hạt mưa rào đầu hạ. Chỉ ít phút sau, mưa ngớt dần, ánh nắng chan hòa về với nơi đây. Cây phượng vĩ lại hồn nhiên hong mình dưới nắng ở góc sân trường em.
Thời thơ bé dưới mái trường tiểu học là quãng thời gian hạnh phúc nhất của một đời người. Mỗi khi nhớ về thời thơ ấu, quá khứ lại gợi lên trong tôi nỗi nhớ bạn bè, thầy cô, mái trường tha thiết và một loài cây mà tôi vô cùng yêu quý, trân trọng.
Mảnh vườn ông ngoại em ở Mỏ Cày trồng rất nhiều cây ăn quả, nhưng em thích nhất là cây bưởi. Cây bưởi cũng cành lá sum sê và xòe rộng như cây mận, cây xoài. Dưới gốc cây có rễ trườn ngoằn ngoèo trên mặt đất. Thân cây cứng, bọc một lớp vỏ xù xì màu nâu xám
Cây chuối không tự mọc đơn lẻ mà sinh sôi thành từng bụi. Mỗi bụi xúm xít bên nhau như một gia đình: cây mẹ cây con, cây anh cây em với kích cỡ khác nhau. Nhưng hôm nay ra vườn ngoại, em chú ý đến cây chuối mẹ vì nó có buồng
‘‘ Mùa đông áo đỏ
Mùa hạ áo xanh
Cây bàng khi mở hội
Là chim đến vây quanh...’’
Lời hát ấy - bao giờ cũng ngân vang trong lòng tôi - mỗi lúc đến trường - nhìn lên cây bàng quen thuộc, thân thương.
Đối với lứa tuổi học trò chúng em, khi nhắc tới làng quê thân yêu, không ai là không có ấn tượng về một loài cây nào đó. Riêng em, em lại thích cây khế.
Đó là một loài cây bình dị, mộc mạc nhưng để lại cho em nhiều kỉ niệm khó quyên.
Không biết cây nhãn có từ bao giờ. Chỉ biết rằng khi tôi sinh ra thì rặng nhãn đã xanh rì trước cổng, đầu thôn. Và không biết từ bao giờ, hình ảnh cây nhãn, tên gọi cây nhãn đã trở thành tình yêu trong tôi.
Đối với khách li hương, đối với bất cứ ai gắn bó với một miền quê dù nghèo, dù khấm khá, cũng mãi yêu thương cây đa như máu thịt của mình. Cây đa, bến nước, mái đình mãi thân thương và quen thuộc.
"Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu..."
Những lời thơ ngọt ngào này bất chợt làm con tim tôi trở nên xao xuyến. Nhớ thầy, nhớ bạn, nhớ cây phượng của tuổi học trò ngây thơ dưới mái trường hằng yêu dấu.
Không biết loài cây ấy có từ bao giờ, chỉ biết rằng nó k kiêu sa như những bông hoa buổi sớm, cũng k rực rõ như những chiếc lá bóng bẩy trên cành. Thế mà trong tim tôi luôn lung linh hình ảnh của loài cây ấy: cỏ dại.
Nhà ông em ở tỉnh Thuận Thành - Bắc Ninh, một nơi nổi tíêng Là trồng hoa đẹp. những Kì nghỉ hè em thường về quê để phụ giúp ông em Trồng hoa. Trong những bông hoa muôn sắc ngàn tía, em thích nhất là hoa hồng một loài cây mảnh khảnh, nhỏ nhắn
Từ thuở lọt lòng cho đến trưởng thành, mỗi chúng ta được nuôi dưỡng bằng cậu chuyện của bà và mẹ. Những câu chuyện ấy không chỉ làm ta thích thú, mà còn tưới mát tâm hồn trẻ thơ, từ đó gieo trồng hạt giống tương lai.
Mới đó mà đã nhiều năm trôi qua rồi. Thời thơ ấu qua đi thật nhanh, có những kỉ niệm vui, buồn đầy cảm xúc, nhưng kỉ niệm nào cũng đáng quý.
Ngày xưa nhà tôi ở trong khu tập thể của bến xe, một ngôi nhà nhỏ, liền kề là các nhà hàng xóm cũng nhỏ như vậy
Ở thế giới của mỗi người đang sống đều có những sự trải nghiệm vui, buồn khác nhau. Nhưng cái làm nên sự khác nhau đó chính là phải được đối mặt với tình huống ở trong cuộc sống.