Văn tự sự - Chuyến tàu kì diệu

Cơn mưa cuối hạ đến vội vànẹ như sợ không còn kịp níu kéo chút thời gian còn sót lại. Cơn mưa chiêu nuốt chửng cả những sợi nắng liêu xiêu cuối cùng của buổi chiều nhập nhoạng. Trời tối sầm lại, mưa rơi... Trong căn nhà nhỏ, hơi ấm của hai mẹ con dường như không đủ sưởi ấm gian phòng. Tiếng mưa sầm sầm đập lên mái tôn lâu dần tạo nên một thứ âm thanh đều đều và dai dẳng, va mơ hồ đâu đó trong tiếng mưa rơi, tôi nghe thật gần tiếng sầm sập của những chuyến tàu lăn bánh trên đường ray, những chuyến tàu đang mang ba tôi đi xa, rất xa.

Chuyến tàu kì diệu

Ba tôi vẫn thường phải đi công tác xa nhà. Tôi đã đi qua tuổi thơ mình trong vòng tay ấm áp của mẹ, sự thiếu vắng vòng tay che chở của ba. Tôi cũng đã quen dần với căn nhà chỉ có hai mẹ con, quen cả với những chiều mưa, khi lòng bỗng rộng thênh thang như bầu trời trước mặt. Nhưng có một điều mà tôi chẳng bao giờ có thể quen được, đó là những khi ba tôi vừa rời nhà đi sau một khoảng thời gian nghỉ phép ngắn ngủi, đó là khi tôi nhìn theo toa tàu đang mang ba tôi đi cứ xa dần, xa dần và mất hút. Tôi bỗng cảm nhận được khoảnạ cách giữa tôi và những toa tàu cứ rộng ra thênh thang mà không the nào đuổi kịp, và chợt nhận thấy lòng mình mênh mông...

Hôm nay cũng vậy, ba vừa đi và để lấp đi sự yên lặng đáng sợ trong căn nhà, mẹ con tôi lại bày ra trò chơi cũ. Mỗi chiều sau khi tiễn ba đi, chốc chốc mẹ tôi lại liếc nhìn đồng hồ và hỏi tôi: “Đố con bây giờ ba đang ở đâu?” và trước sự thích thú của tôi, mẹ lại kể một cách suôn sẻ những địa danh trên con đường ba đi công tác: từ Nha Trang đến cầu Đà Rằng^qũa Phú Yên rồi lại đến Quy Nhơn... Lần đầu tiên chơi trò này tôi đã tròn mắt thán phục mẹ tôi không rõ bằng cách nào có thể biết và nhớ hết tất cả những cái tên ngoằn ngoèo ấy một cách chính xác và thứ tự đến thế! Lộ trình của ba lâu lâu lại đổi khác đi, nhưng chẳng bao giờ mẹ lại không biết trước con đường và những nơi ba sắp đến. Và cứ thế, cứ nửa tiếng một lần, có khi chỉ năm mười phút, mẹ con tôi lại ngước nhìn đồng hồ và tưởng tượng xem giờ này ba đang ở đâu và đang làm gì.

Rồi dần trở thành một thói quen, những ngày ba vừa mới đi, mỗi sáng thức dậy, tôi chợt cảm thấy có một việc gì đó quan trọng cần làm, rồi tôi bỗng nhớ đến ba và cảm thấy phấn khích. Tôi đã thực sự đi theo ba trong chuyến hành trình tưởng tượng ấy. Khi đánh răng tôi thấy ba cũng đang rửa mặt trong phòng rửa mặt của toa tàu, khi an cơm toi tự hỏi trên tàu ba đang được ăn món gì, có ngon như mẹ nấu ở nhà không?

Và trước khi đi ngủ, tôi lại nán thêm chút nữa để chờ ba, vì ba thường ngủ muộn, mà ngoài đó trời hẳn đang rất tối và rất lạnh, biết đâu ba sẽ cảm thấy cô đơn và cũng đang nhớ đến hai mẹ con...

Những chuyến công tác của ba vẫn cứ tiếp tục từ năm này qua tháng khác. Và tôi vẫn tiếp tục lớn lên, trong vòng tay của mẹ trong nỗi thiếu vắng sự che chở của ba. Nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy mình thiếu thốn tình thương, vì tôi đã có một chuyến tàu kì diệu cho riêng mình, chuyên tàu mang tôi đến gần ba, chuyến tàu chở tình yêu thương của mẹ và tôi dành cho ba, cũng như mang tình yêu thương của ba trở lại... Và điều quan trọng nhất, tôi biết rằng khoảng cách không ngăn được tôi nghĩ về ba và cảm thấy ba đang ở bên tôi rất gần...

Leave a Reply