Suy nghĩ của anh (chị) về câu nói: “Bàn tay tặng hoa hồng bao giờ cũng phảng phất hương thơm”

Khi được sinh ra, tạo hóa đã ban tặng cho loài người một vật để họ có thể chống đỡ với những điều kiện khắc nghiệt của tự nhiên - đó là trái tim. Cảm xúc chính là cái phân biệt con người với các loài vật khác. Chính vì vậy mà con người phải biết trao gứi yêu thương một cách tự nguyện, chân tình - “Bàn tay tặng hoa hồng bao giờ cũng phảng phất hương thơm”.

Mỗi người chúng ta đều có hai bàn tay

Mỗi người chúng ta đều có hai bàn tay. Từ bộ phận nhỏ nhắn ấy chúng ta đã làm biết bao nhiêu việc. Đôi bàn tay cuốc đất, cày ruộng tạo nên những cánh đồng xanh mướt, đôi bàn tay dùng để thắp sáng thành phố, kéo ánh điện về với những vùng xa xôi hẻo lánh, đôi bàn tao dùng để se chỉ kéo sợi làm nên những sản phẩm có chất lượng cao đi khắp thế giới... Và có cả đôi tay dùng tre, dùng nứa đánh đuổi quân thù trong suốt hàng nghìn năm lịch sử. Nhưng bàn tay sinh ra không phải chỉ để lao động mà nó còn là nơi để con người thể hiện tấm lòng nhân ái, biết đồng cảm, ân cần chăm sóc, quan tâm đến người khác, những người xung quanh mình với thiện ý mong muốn, hết lòng đem lại niềm vui và hạnh phúc cho họ. Hoa hồng là biểu tượng của tình yêu thương chân thành, vẻ đẹp của sự giúp đỡ. Và tình cảm tuyệt vời ấy phải được con người trao gửi một cách tự nguyện và vui vẻ. Đồng chí Lê Duẩn đã từng nói: “Tỉnh thương là cơ sở quan trọng nhất tạo nên cái đẹp của xã hội chủ nghĩa. Tình thương là hạnh phức của con người, là tình cảm cao đẹp thuộc bản chất của người lao động”. Chính vì vậy, biết giúp đỡ yêu thương người khác bằng sự chân thành chính là bạn đang làm đẹp cho tâm hồn và cuộc sống, biết cho thì sẽ được nhận.

Sống trên đời chúng ta đừng quá ích kỉ, lúc nào cũng nghĩ cho mình. Chẳng hạn trong tình bạn, khi chúng ta nằm trên giường bệnh với hơi thở nặng nhọc, những người bạn đã đến an ủi và kế cho chúng ta những câu chuyện cười. Khi chúng ta vấp ngã trên đường đời, khi chúng ta bật khóc, gặp khó khăn, bạn bè là ngưòi luôn bên cạnh. Chúng ta là người hạnh phúc vì nhận được thật nhiều yêu thương. Nhưng nếu đảo ngược lại, người gặp nạn không phải là chúng ta mà là những người bạn. Chúng ta làm ngơ, không quan tâm đến. Chúng ta đánh mất tình bạn, trở thành kẻ phản bội, vô lương tâm, ác độc,... Và rồi sẽ chẳng còn ai bên chúng ta nữa. Tình bạn chỉ là một mành nhỏ trong hàng nghìn mảnh vụn của cuộc sống. Hậu quà của việc nhận mà không cho sẽ lớn hơn nhiều. Chỉ cứ mãi cho riêng mình, đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ mất tất cá. Vì vậy đừng lãng quên món quà của tạo hóa, hãy mở rộng trái tim mình ra.

Quà tặng đôi khi không quan trọng mà cách tặng nó nói lên bạn là người như thế nào. Món quà - sự yêu thương - mà bạn trao gửi đến người khác không phụ thuộc vào giá tiền in trên nhãn mác mà phụ thuộc vào chiều sâu và bề rộng của trái tim bạn. Biết chị mình là fan hâm mộ của bộ truyện nổi tiếng “Harry Potter”, một cô bé đã mượn bạn của mình tất cả tập truyện bằng tiếng Anh và dịch sang tiếng của nước mình, vừa học thêm được ngôn ngữ mới, vừa giúp người chị có thêm bộ truyện mà cô bé không đủ tiền mua. Không cần phải kiếm tiền để mua những quyển sách dắt tiền, không cần phải có những vé chiếu phim ở những rạp lớn, cô bé đã không chỉ làm chị mình cảm động mà cả tác giả của bộ truyện - bà J.K.Rowling - chảy nước mắt và dã kí tặng em chữ kí cùng một bộ truyện “Harry Potter”. Hẳn chúng ta đều biết đến một tác phẩm rất nổi tiếng “Người ăn xin”, một người đàn ông nheo nhóc, già nua đến xin nhân vật “tôi” vài hào. Móc hết túi nọ đến túi kia nhưng chẳng có gì cả, nhân vật “tôi” nắm lấy “đôi bàn tay gầy guộc” cuả ông lão và nói: “Cháu xin lỗi, cháu chẳng có gì cho ông cả”, ông lão cười “Thế mà ông đã nhận được một cái gì từ cháu rồi đấy”. Một lời nói, một ánh mắt, một nụ cười, một chút nỗ lực đủ dể chúng ta trao tặng yêu thương. Chúng ta muôn thể hiện tình yêu thương kính phục đô'i với cha mẹ, không cần phải mua một món quà lớn, đắt tiền mà chỉ cần một bài hát hay, một vòng hoa điểm mười đã làm cho những người thân phải ấm lòng. Món quà vật chất sẽ hư hại theo thời gian còn món quà giản đơn bằng tinh thần sẽ còn dọng lại mãi trong lòng người thân. Những cái vô hình dường như lúc nào cũng tồn tại lâu hơn những cái hữu hình.

Những bậc anh hùng khí phách, thời xưa thường có câu nằm lòng: “gặp chuyện bất bình ra tay cứu giúp há chờ trá ơn”. Những người có tấm lòng nhân ái ngày nay cũng vậy. Họ trao yêu thương không chờ đến ngày người ta sẽ đền đáp. Những nhà từ thiện đóng góp tiền cho những chương trình như “những ước mơ xanh” sẽ chẳng bao giờ mong có một ngày những người dân nghèo ấy sẽ giàu lên và đền đáp họ cả. Họ cho chỉ vì họ muôn gửi yêu thương đến những người cần được yêu thương.

Sống trên đời chúng ta đừng quá ích kỉ, lúc nào cũng nghĩ cho mình

Nhưng không phải họ cho đi thì sẽ có ngày mất hết, chẳng nhận được gì. Khi chúng ta cho đi nhiều chúng ta sẽ nhận được nhiều, thậm chí còn hơn thế nữa. Cho đi nụ cười và sự cảm thông, chúng ta nhận được sự quý mến, cho đi những tình cảm giản đơn, chân thành chúng ta nhận được sự kính trọng, cho đi một chút thời gian để giúp đỡ người khác chúng ta thấy thanh thản trong tâm hồn. Ban tặng yêu thương sẽ nhận được yêu thương. Được ban tặng là một niềm hạnh phúc. Chí Phèo của làng Vũ Đại, thức dậy sau những cơn say dài, “say mênh mông” ấy, hắn khao khát được làm người lương thiện, được sống một cuộc đời với “chồng làm thuê, vợ dệt vải", một giấc mơ giản dị về một gia đình mà ở đó mình có thề trao gửi tình yêu thương. Nhưng, Chí Phèo dã không thực hiện được ước mơ đó. Chí Phèo là một con người bất hạnh. Bởi, chẳng còn ai bên hắn để đón nhận những tình cảm giản đơn và chân thành ấy. Không dược thể hiện và gửi gắm lòng mình quả là đau đớn. Được ban tặng đã là một niềm hạnh phúc, biết ban tặng càng hạnh phúc hơn.

Người biết ban tặng bao giờ cũng là người giàu có về tâm hồn. Người biết quan tâm, nhạy cảm về những điều xung quanh, sẽ có vốn sống nhiều hơn, vì họ nhạy cảm với những gì xảy ra trong cuộc sống. Ngã gục trên giường bệnh, nhìn ra tường dây leo bên ngoài cửa số đế đếm ngược từng chiếc lá, Joshnsy - nhân vật trong tác phẩm “Chiếc lá cuối cùng” — hoàn toàn bất lực và chỉ còn cách duy nhất là đợi cái chết đến với mình. Nhưng, bằng tấm lòng nhân ái, cụ Behrman cố đứng vững trong đêm mưa gió, “giày dép, quần áo ướt sũng và lạnh như đá, một chiếc lồng đèn cháy sáng, một chiếc thang được kéo lê ra từ nhà kho, mấy chiếc cọ còn dính sơn, một hộp sơn pha trộn hai thứ màu xanh và vàng”. Cụ đã qua đời sau cái đêm hôm đó và Joshnsy đã qua khỏi cơn nguy kịch. Cụ Behrman ra đi, một linh hồn cứu một linh hồn. Cụ hạnh phúc và mãn nguyện về cái chết của mình. Cụ đã nhìn thấy sự héo hon dần trong tâm hồn của người con gái trẻ, một người giàu tình thương luôn giàu lòng cảm thông, đầy sự hi sinh vì nụ cười, sự sống của người khác. Người biết ban tặng luôn biết lắng nghe và luôn hành động có tình cảm. Họ sẽ luôn là một nốt trầm trong cuộc sống sôi động hiện nay.

Cả trái đất đang cuốn theo nhịp đập của thời đại. Trong cái cuộc sống xô bồ ấy, liệu có mấy người còn biết quan tâm đến người khác. Trái tim của chúng ta là do tạo hóa ban cho, chúng ta cần phải biết yêu thương nhau nhiều hơn. Chúng ta hãy biết yêu thương nhau, đừng để đánh mất đi cái phần người của mình.

Leave a Reply