Văn Mẫu Lớp 7
Gần hết học kì I của năm lớp 6, nhà trường tổ chức cho chúng tôi đi thăm quan ở hồ Núi Cốc.
Vì đây là lần đầu tiên được đi xa mà không có bố mẹ, chỉ có cô giáo chủ nhiệm cùng các bạn nên tôi vừa hồi hộp vừa xen một chút lo lắng
Mùa hè là mùa của những chú ve, là mùa của những tia nắng và cũng là mùa của những cơn mưa rào.
Bầu trời xám xịt, mây đen ùn ùn kéo đến, báo hiệu sắp có một cơn mưa. Mọi người vội vàng thu dọn quần áo.
Một buổi sáng thứ hai đẹp trời, em tung tăng cắp sách tới trường với niềm vui hân hoan của một tuần mới. Vừa tới cổng trường, em bắt gặp hai bạn trai đang đu cành cây trông rất nguy hiểm.
Giọng thơ vẫn nhẹ nhàng nhưng mỗi lần điệp từ vì được lặp lại, dường như cảm xúc lại lắng sâu thêm để tìm về với ngọn nguồn gần gũi và thiêng liêng nhất. Những yếu tố tạo nên động lực của lòng quyết tâm chiến đấu ở người cháu
Sinh ra và lớn lên trên mảnh đất miền Trung - Quãng Ngãi, một vùng đất cằn cỗi, quanh năm chỉ có gió và cát, một vùng quê nghèo. Do hoàn cảnh bắt buộc, ông rời xa quê hương từ thuở thiếu thời
Đây là 4 câu thơ đầu trích trong bài "Nhớ con sông quê hương" của Tế Hanh. Tác phẩm được viết năm 1956 và được đón nhận sâu sắc nhất qua thế hệ thanh thiếu niên, học sinh trẻ tuổi thời bấy giờ.
Đây là 4 câu thơ đầu trích trong bài "Nhớ con sông quê hương" của Tế Hanh. Tác phẩm được viết năm 1956 và được đón nhận sâu sắc nhất qua thế hệ thanh thiếu niên, học sinh trẻ tuổi thời bấy giờ
Ký ức ùa về mãnh liệt trong một không gian lấp lánh ánh sáng và mở ra bao kỷ niệm tuổi thơ ngọt ngào thương mến. Bài thơ đánh động tâm tư của bao người con miền Nam, khi nhớ về những dòng sông miền Trung hầu như quanh năm xanh biếc.
Hiện nay khá phổ biến câu thơ:
Chẳng thơm cũng thể hoa nhài
Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An.
Theo lý giải của bài viết này thì Tràng An là ở Ninh Bình chứ không phải ở Hà Nội
Từ khi về nhà ngoại theo mẹ, Thuỷ sống đầy đủ không phải lo điều gì cả nhưng lúc nào trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xinh ấy cũng hiện lên một nỗi buồn sâu thăm thẳm bên trong. Mẹ Thuỷ thấy con mình như vậy cũng có phần nào buồn bã và hối hận
Hôm nay trời mưa to đường trơn, mẹ bảo em ra phố mua cho mẹ ít đường. Mẹ dặn rất kĩ là phải mua loại đường của hãng hoa mặt trời và phải mau ở cửa hàng đầu ngõ thì mới có
Nếu ai hỏi tôi ai là người mà em quý nhất tôi sẽ trả lời ngay đó không phải là mẹ tôi cũng không phải ba tôi, đó chính là cô thảo. Cô là giáo viên dạy tôi hồi lớp 6. Khi mới bước vào trường tôi cùng các bạn còn bỡ ngỡ,
Phải công nhận, mấy năm qua, quê em đổi mới nhanh chóng đến không ngờ. Ai xa quê trên dưới năm năm nay quay trở lại chắc chắn sẽ không thể nghĩ được rằng ngôi làng nhỏ yên bình ngày xưa giờ lại đổi thay đến thế.
Vì hoàn cảnh gia đình em phải theo bố mẹ chuyển về thành phố sống. Vậy là mấy năm liền em vẫn chưa có dịp về thăm quê. Đến hè vừa rồi vì đạt giải Toán thành phố nên bố mẹ em thưởng cho em một chuyến về quê
Mùa thu của tôi
“Mùa thu ơi mùa thu…”
Tiếng hát vang lên qua tai nghe từ chiếc máy nghe nhạc. Trời đầu đông. Thời tiết se se lạnh nhưng nắng vàng vẫn len lỏi khắp nơi. Nhìn cảnh tượng này, sao tôi thấy giống mùa thu đến lạ!...