Văn tự sự - Bà già trầu

Miệng lúc nào cũng nhai bỏm bẻm, tay lúc nào cũng cắp một cái giỏ mây, dáng hình là tổ hợp những đường cong: lưng cong, cánh tay cong, chân cũng cong, cằm móm, rồi những nếp nhăn trên mặt, đích thị là một "bà già trầu”.

Đó là cách gọi mà Nga học được của người lớn, ngay từ ngày nội dọn về, nghe thật ngộ nghĩnh và dí dỏm: “Đây, bà già trầu ngồi đây!” - ba đỡ nội lên ngồi trên đi văng - “Nga, bật cải lương cho nội coi, con!”. Thế là “tiêu” chương trình liveshow Đan Trường của Nga rồi.

Bà già trầu

“Bà già trầu” mắt tèm nhem, mỗi lần muốn xem là lụm tụm đến, dí sát mặt vào màn hình ti vi, rồi đứng luôn ở đó theo kiểu “ngất ngây con gà Tây”. Mà với bàn tay chăm sóc của mẹ, nội mập hẳn ra, che khuất cả, không chừa cho Nga xem với...

“Bà già trầu” đãng trí, cứ hỏi đi hỏi lại một câu: “Con học lớp mấy?”. Nga trả lời muốn mệt luôn.

“Bà già trầu” hay nhờ Nga đi đố cái ống nhổ chứa chất lỏng gì đó lờm lợm như máu, gớm chết được.

Rồi “bà già trầu” không còn. Chiếc giỏ mây bà hay cắp ngang sườn đã váng một lớp bụi, bên trong, lọ vôi hồng, bịch cau khô, mấy lá trầu vàng úa. Chúng như thở dài, buồn bã: - “Bà già trầu” đâu rồi? Mắt Nga chợt nhòe cay.

Leave a Reply