Văn tự sự - Tên bạn khó chịu

Quang Ý cao, gầy, da đen mốc, nhưng lại thích trau chuốt. Nếu xách túi có nẹp đỏ, thì giày và nón cậu ta mang kèm nhất định phải màu đỏ. Mùa lạnh hay mùa nực, mái tóc cậu ta vuốt keo kĩ càng. Tụi con trai không ưa gì Y đã đành, đám con gái cũng hay chòng ghẹo. Thế mà tui lại phải ngồi chung bàn với Ý.

Sức học của Ý rất khá. Thế nhưng, cậu ta đưa tui lâm vô thế kẹt hoài. Mỗi lần thực hành tiếng Anh, thầy kêu tui và Ý đứng lên hội thoại. Mấy mẫu câu ngắn được Ý đãi giọng, lên bổng xuống trầm, như đang lồng tiếng cho phim hoạt hình Hollywood vậy. Báo hại tui cũng phải “diễn” theo, thiệt khổ hết biết khi tụi bạn cười rần rần sau lưng. Lần khác, cô yêu cầu làm mô hình thí nghiệm môn Lí, nộp lấy điểm. Tui và Y làm chung. Tui cưa gô, đóng đinh, bắt kết các sợi dây điện và công tắc. Y lóng ngóng đụng đâu bể đó. Tuy nhiên, khi tui hoàn tất, cậu ta nhất định đòi mang mô hình về nhà, để “gia cố” thêm. Bữa sau nộp bài, tui chỉ muôn chui xuống đất. Giữa hai chục mô hình mộc mạc, sản phẩm của tui và Ý nổi bật chói lọi. Cậu ta đã tự động sơn nền ca-rô sặc sỡ cho cái bảng gỗ. Sợi dây điện thì long ra, bóng đèn không sao sáng được. Tui buồn thiu khi công trình nhận điểm thấp.

Tên bạn khó chịu

Ý còn gây cho tui vô khối nỗi “tê tái” khác nữa. Cậu ta khó chịu lắm, hay kiếm chuyện phàn nàn vì sao tui không mặc áo dài kiểu đẹp hơn. Vì sao tui để tóc xù lên như cái chổi chà. Vì sao tui không dùng kem chống nắng bảo vệ da. “Kệ tui!” - Tui làm mặt tỉnh. Nhưng Ý đâu có cho tui “kệ”. Cậu ta mang vô lớp sợi dây cột tóc, hộp kem chống nắng nhỏ, ép tui phải xài. Dần dần, tui cũng thay đổi bề ngoài chút ít. Các bạn đều khen tui xinh ra. Quang Y rất tự hào: “Tui đẹp vầy, lẽ nào lại để cho nhỏ bạn thân phải xấu xí!”. Khổ thế! Tui thường xuyên dằn vạt giữa ý nghĩ phải nói thẳng sự thật “ngoại hình” cậu ta. Nhưng mặt khác, tui lại tự nhủ im đi thì hơn.

Chủ nhật rồi, mới sáng sớm Ý chạy qua nhà tui, ăn mặc rất đẹp, nhưng bộ dạng thì lúng túng ghê lắm. Ý nói rụt rè:

- Cẩm đi với tui nghen!

- Đi đâu? - Tui tò mò.

- Thì đi thi hát trên Nhà văn hóa Thanh Niên đó mà. Tui hát, Cẩm vỗ tay nghen! - Thằng bạn nuốt nước miếng, nói đầy khó khăn.

- Sao giờ mới nói?

- Tại mắc cỡ mà!

- Mắc cỡ sao lại qua rủ tui? - Tui ngờ vực.

- Vì chỉ có Cẩm là thân với tui nhứt. Vì tui nghĩ Cẩm không bao giờ cười nhạo tui đâu! - Thằng bạn nhìn xuống đất, nói nhỏ ơi là nhỏ.

Bữa thi đó Quang Ý đâu có được giải. Cậu ta chở tui sau xe về nhà, buồn thiu. Tui chẳng biết nói gì cả, chỉ thấy thương ơi là thương. Lúc nhìn cậu ta biểu diễn say mê trên sân khấu, tui bỗng nhận ra lâu nay mình rất hẹp hòi. Vì sao tui chỉ nhìn vào vẻ ngoài không ưa mắt, vì sao tui chỉ nhìn vào những hành động khó chịu của Quang Ý? Vì sao tui không nhận ra cậu ta có niềm say mê đặc biệt với âm nhạc, và lúc nào cũng mong muốn mọi thứ xung quanh đẹp đẽ hơn?

Tui đã chạm nhẹ vào lưng thằng bạn, an ủi: “Lần sau thì, lựa bài hợp hơn, Ý sẽ được giải đó. Còn Cẩm sẽ đi theo và vỗ tay cho Ý hoài...”. Thằng bạn gật đầu, ngoảnh lại cười toe: “Thiệt nghen. Tụi mình là bạn thân mà!”.

Leave a Reply