Tả khu vui chơi mà để lại nhiều ấn tượng trong lòng em

Vào một buổi sáng chủ nhật, ba cho em và em trai đi chơi công viên. Khung cảnh buổi sáng ở đây thật là đẹp. Bầu trời cao vút, trong xanh như một chiếc màn khổng lồ bao bọc khắp thế gian, được trang trí bởi nhứng đám mây trắng, xốp trôi bồng bềnh như một đàn cừu non đang gặm cỏ. Nắng lên, vạn vật như bừng tỉnh, những chú chim bắt đầu cất tiếng hót trong trẻo

Em hãy tả khu vui chơi mà em biết

Cứ mỗi tháng một lần, bố mẹ lại thưởng cho em đi chơi ở khu vui chơi giải trí của thành phố Thái Nguyên. Đó chính là sân nhà thi đấu thể thao gần quảng trường 20/8. Tối thứ bảy ở đây rất đông vui nhộn nhịp. Rất nhiều em bé và các bạn cùng trang lứa với em được bố mẹ đưa đến đây vui chơi. ừ xa nhìn vào, khu vui chơi được bao bọc bởi lớp tường rào bằng sắt, có hai cổng. Bên trong là sân bê tông rộng được chiếu sáng bởi ánh đèn cao áp.

Tả lại cảm xúc của mình khi đoạt giải cao trong kì thi học sinh giỏi

Vào một buổi chiều xuân, nắng tơ rải nhẹ trải vàng lên ngôi trường tiểu học Kim Đồng, ấy là lúc tôi bước chân ra khỏi vòng thi - kì thi học sinh giỏi Huyện. Tôi chưa về nhà vội mà ngồi ngay ghế đá trước trường, lòng bồi hồi nghĩ về ngày công bố kết quả sắp tới. Tôi bỗng nở nụ cười. Chao ôi! Nếu mình đạt giải Nhất thì sao ? nghĩ đến, lòng tôi lại xao xuyến, bồi hồi.

Tả 1 người lần đầu tiên gặp mặt nhưng để lại cho em ấn tượng sâu sắc nhất

Dường như ai cũng cảm thấy buồn khi trời đỗ mưa.Còn một số người thì lại thích rong chơi giữa tròi mưa.Nhưng riêng tôi mỗi khi nhìn thấy mưa, tôi lại nhớ về đêm mưa hôm ấy - một đêm mua mà tôi đã tình cờ bắt gặp một cậu bé rất đáng thương và cũng chính cái đêm hôm đó đã làm tôi không thể kìm nén nỗi xúc đọng trong lòng, những giọt lệ từ khoé mi của tôi đã lăn dài trên má tôi tựa lúc nào.

Em hãy tả lại ngôi trường em đang học trong giờ phút chia tay

Ôi chao, cảnh trường lúc này mới tuyệt làm sao! Dù cho lúc này còn khá sớm. Bác mặt trời vừa tỉnh giấc, mặt đỏ như quả cầu lửa bẽn lẽn nấp sau lũy tre làng. Một dải sương mờ còn phảng phất trong vòm cây. Ấy thế mà bác cổng trưởng đã dậy từ lúc nào, dang tay đón chúng tôi vào lớp. Tôi lững thững một bước vào sân trường, trong lòng chào dâng một cảm xúc khó tả. Bất giác một làn gió thoảng qua, mang theo hương thơm của bồn hoa chúng như mời gọi tôi nói lời tạm biệt. Tôi bước lại gần nhìn những bông hoa hồn nhiên trước gió mà mà muốn mình cũng được như những bông hoa đó.

Giờ phút chia tay thật xúc động. Em hãy tả lại cảnh ngôi trường trong ngày cuối cùng ở cấp Tiểu học

Có cái gì nghèn nghẹn nơi lồng ngực không thể nói ra bằng lời. Thời gian sao trôi nhanh quá! Ngày mới bước vào trường THCS mang tên vị anh hùng áo vải Nguyễn Huệ, chúng em còn là những cô cậu học trò nhỏ bé với bao điều bỡ ngỡ, mới lạ. Khi đó, như những chú chim non từ khắp nơi bay về tụ hội tại ngôi trường này, chúng em còn rụt rè, ngơ ngác trong ngày khai giảng đầu tiên giữa ngôi trường rộng lớn, xa lạ, nhưng cũng chính ngày đầu tiên đó, ánh mắt trìu mến của thầy cô làm cảm giác gần gũi, ấm áp chợt dấy lên trong lòng chúng em.

Tả ngôi trường trong giờ phút chia tay

Thời gian thấm thoát thoi đưa thật nhanh. Thế là năm năm học đã dần chôi qua. Tôi lại sắp phải xa mái trường. Càng đến những buổi học cuối, tôi lại càng thấy yêu ngôi trường này hơn vì mỗi góc sân, mỗi hàng cây đã gắn với tôi bao nhiêu kỉ niệm. Sáng nay, tôi đến trường sớm hơn mọi ngày để được ngắm cảnh trường được nhiều hơn. Ôi chao, cảnh trường lúc này mới tuyệt làm sao! Dù cho lúc này còn khá sớm. Bác mặt trời vừa tỉnh giấc, mật đỏ như quả cầu lửa bẽn lẽn nấp sau lũy tre làng. Một dải sương mờ còn phảng phất trong vòm cây.

Tả một đêm trăng trên quê hương em (hoặc ở nơi khác) đã để lại cho em những ấn tượng khó phai

Vào những ngày đẹp trời, cứ mỗi buổi tối, ông trăng tròn lại xuất hiện trên bầu trời, trên những ngôi nhà cao tầng. Ông trăng bay lơ lửng, tỏa cái nhìn trìu mến xuống thành phố Hà Nội thân yêu. Buổi tối ngày hôm ấy mới đẹp làm sao. Tôi ra ngoài ban công nhìn ánh trăng tỏa. Trăng tròn vằng vặc từ từ bay lên theo gió. Ánh trăng sáng đến nơi nào, nơi đó cất tiếng hát, tiếng cười vui vẻ. Trăng đêm nay soi sáng khắp đất Việt Nam. Trăng sáng vằng vặc chiếu khắp thành phố, làng mạc, núi rừng, nơi quê hương thân thiết của mọi người.

Tả một cây non mới trồng

Hằng năm, cứ đến ngày mồng 4 âm lịch, bố mẹ em lại trồng cây để tạo thêm màu xanh cho vườn cây của gia đình, hơn nữa để nhắc nhở hai chị em em hưởng ứng lời kêu gọi trồng cây mà Bác Hồ kính yêu đã từng phát động. Năm nay, có một sự kiện đặc biệt, em tròn mười tuổi, mẹ bảo: Mùa xuân này, Nguyệt Thanh sẽ tự tay trồng một cây đào và chăm sóc cây thật tốt để mỗi năm Tết đến, xuân về cả gia đình ta sẽ có cành đào đón Tết.

Tả con đường làng quê em

Đó là con đường rải đá răm như bao con đường khác. Tuy không rộng lắm, lại gồ ghề, lồi lõm nhưng đường cũng đủ cho một chiếc xe tải chạy qua. Mỗi khi đặt chân lên con đường lòng em lại cảm thấy bồi hồi:-t. Đầu làng, cây gạo đứng giương dù che nắng. Nơi đây đã chứng kiến những ván bi quyết liệt của bọn trẻ chúng em. Hai bên đường là hàng bạch đàn với những chiếc lá nhỏ như con mắt nhìn xuống đường. Sau hai hàng cây là cánh đồng rộng bát ngát, thẳng cánh cò bay. Tuy vậy, đi trên đường vẫn nhìn thấy những ngôi nhà xinh xắn nằm giữa một màu xanh mượt mà của vườn tược.

Hãy kể lại một câu chuyện về tình ruột thịt, nghĩa đồng bào đúng như câu "Lá lành đùm lá rách"

Năm 1954, các cán bộ tham gia cải cách ruộng đất đang dự hội nghị tổng kết ở Hiệp Hòa (Hà Bắc) để rút kinh nghiệm làm tốt đợt mới ở vùng giải phóng, thì có lệnh Trung ương rút bớt một số người đi học lớp tiếp quản thủ đô. Ai nấy đều háo hức muốn đi. Nhất là những người quê Hà Nội. Bao năm xa nhà, nhớ Thủ Đô, nay được dịp về công tác, anh em bàn tán rất sôi nổi. Nhiều người đề nghị cấp trên chiếu cố nỗi niềm riêng đó và cho được toại nguyện. Tư tưởng cán bộ dự hội nghị có chiều phân tán… Ban lãnh đạo ít nhiều thấy khó xử.

Em hãy tả lễ hội Đu Tiên

Hàng năm cứ bắt đầu ngày 1 tết cổ truyền dân tộc, người dân làng Phước Yên, xã Quảng Thọ lại tề tựu về đình làng để thưởng thức vui chơi lễ hội đu tiên truyền thống. Đây là Lễ hội đu tiên có từ lâu đời và được lưu truyền từ đời nay sang đời khác và mỗi dịp Tết đến người dân trong làng đến đây để thử tài đầu năm. Đu tiên là một trò chơi phổ biến trong những ngày Tết, được tổ chức từ ngày 26 tháng Chạp và kéo dài cho đến mồng 7 tháng Giêng, với rất nhiều loại cây đu và lối chơi đu khác nhau, trong đó phổ biến nhất vẫn là hình thức đu đôi, vẫn được gọi là đu tiên, với từng cặp thanh niên cùng lên đu so tài.

Tả cô hiệu trưởng của em

- Cô (thầy) Hiệu trưởng năm nay khoảng 40 tuổi. - Vóc người đầy đặn, người tầm thước. - Nước da của cô trắng hồng (Nước da thầy ngăm ngăm khoẻ mạnh). - Cô thường mặc áo dài tha thướt (Thầy mặc quần tây áo sơ mi trông rất lịch sự). - Mái tóc đen cắt phủ ngang vai (Tóc thầy rậm, cứng, hớt cao vừa phải). - Vầng trán cao ẩn chứa vẻ thông minh.

Hãy tả về người thầy hiệu trưởng trường em

Thầy năm nay cũng đã hơn năm mươi tuổi. hằng ngày, thầy đều mặc áo sơ mi và quần tây hoặc quần Jeans. vóc dáng thầy cao ráo, thầy ốm nhưng bù lại thầy có một khuôn mặt rạng rỡ, phúc hậu. thầy có một sóng mũi hài hòa với khuôn mặt. thầy luôn luôn mỉm cười khi được chúng em lễ phép nói “con chào thầy ạ!”. Tóc thầy đã gần bạc hết. mắt của thầy luôn luôn phát ra những tia nắng ấm áp.

Hãy tả về con sông êm đềm quê em

Làng tôi có nhiều cảnh đẹp, nhưng với tôi thì con sông Tương là một cảnh đẹp mà tôi yêu mến nhất. Từ núi rừng xa đổ về, dòng sông Tương càng về xuôi càng rộng thêm ra, nước êm đềm xanh biếc. Như một con rồng uốn lượn giữa màu xanh thẫm của đồng lúa, con sông lấy làng Tiên Đô , nơi chôn nhau cắt rốn của tôi. Thằng Lý con chú Thông nói với tôi là có lần nó đã trèo lên ngọn đa làng, nó thấy sông Tương như tà áo, dải khăn thiên lí của cô Huệ đóng vai chèo Thị Màu lên chùa, đẹp lắm.