Tả 1 người lần đầu tiên gặp mặt nhưng để lại cho em ấn tượng sâu sắc nhất

Dường như ai cũng cảm thấy buồn khi trời đỗ mưa.Còn một số người thì lại thích rong chơi giữa tròi mưa.Nhưng riêng tôi mỗi khi nhìn thấy mưa, tôi lại nhớ về đêm mưa hôm ấy - một đêm mua mà tôi đã tình cờ bắt gặp một cậu bé rất đáng thương và cũng chính cái đêm hôm đó đã làm tôi không thể kìm nén nỗi xúc đọng trong lòng, những giọt lệ từ khoé mi của tôi đã lăn dài trên má tôi tựa lúc nào.

Lúc ấy, tôi đang đứng nấp mưa dưới hiên của một căn nhà nằm trên đường Trần Phú - một con đường nổi tiếng là đầy đủ và sung túc nhất thành phố. Cơn mưa làm cho thành phố trở nên buồn tẻ và hiu quạnh. Bất chợt dưới màn mưa lạnh giá kia, bỗng xuất hiện một cậu bé. Tôi giật mình và quan sát thật kĩ cậu ta thì phát hiên ra cậu ấy đã mất đi hai bên cánh tay và đang đi lang thang dưới con đường mưa lạnh buốt ko có một mảnh áo mưa che thân. Thì ra đó là một cậu bé tật nguyền với một thân hình kì dị. Cơn mưa đã làm ướt nhũn thân hình nhỏ bé kia. Cậu mặc trên người một bộ đồ rách rưới có nhiều chỗ vá trông thật tội nghiệp. Tôi tự hỏi bản thân rằng tại sao ông trời lại sinh ra những đứa trẻ đáng thương như thế? Thắc mắc muốn biết về hoàn cảnh của cậu, khi về tới nhà tôi đã hỏi mẹ ngay.

Cậu bé tật nguyền

Mẹ tôi kể rằng đấy là một cậu bé bị nhiễm chất độc màu da cam. Bố mẹ của cậu ta là những người đã góp phần xây dựng đất nước ta tốt đẹp như ngày hôm nay. Bố mẹ cậu đều là thương binh liệt sĩ và họ đã hi sinh vì tổ quốc ngay tại chiến trường. Cậu bé tật nguyền ấy là đứa con mà họ đã để lại sau khi họ qua đời. Cậu được nuôi dưỡng ở một trung tâm trại trẻ mồ côi. Hằng ngày, cậu tự lấy đôi bàn chân của mình để làm ra những cây tăm rồi mang đi bán.Khi nghe xong, tôi cảm thấy cậu bé ấy quá bất hạnh. Có lẽ khi nãy cậu chăm chú nhìn những ngôi nhà ấy vì cậu ao ước mình sẽ có một mái ấm gia đình trọn vẹn có cha có mẹ kề bên ko còn cô đơn lẻ loi một mình. Tuy tôi đã mất đi một người cha nhưng tôi vẫn còn được mẹ nuông chiều và chăm sóc. Tôi đã từng nghĩ cuộc đời tôi mất đi cha thì thật buồn và bất hạnh nhưng tôi nào ngờ có những con người còn bất hạnh hơn tôi nhiều.

 

Các bạn có biết ko chắc cậu bé bị nhiễm chất độc màu da cam kia đã tự mình vượt qua nỗi xót xa khi mất đi gia đình ấm cúng và bị tật nguyền. Những việc ấy đã ko đẩy lùi quyết tâm của cậu mà cậu đã vươn lên chống chọi mọi khó khăn. Thế rồi cả đêm đó tôi đã khóc thầm vì một người mà tôi chưa từng quen biết. Tôi thật nể phục cậu bé ấy. Tôi mong một ngày nào đó nụ cười hạnh phúc sẽ hé nở trên đôi môi của cậu bé tội nghiệp kia.

Leave a Reply