Kể lại câu chuyện về việc cần thể hiện nếp sống văn minh ở nơi công cộng

Mỗi ngày, tôi đều học được nhiều điều mới lạ và bổ ích, giúp tôi lớn khôn và hoàn thiện bản thân hơn. Đó là bài học về lòng dũng cảm, về lòng nhằn hậu, hay về sự trung thực, sự bao dung... Còn hôm nay, tôi học được thêm một điều nữa, đó là cần phải thể hiện nếp sống văn minh nơi công cộng.

Hôm nay là thứ bảy, được nghỉ học ở trường, tôi được chị cho đi lên thư viện tỉnh cùng để đọc sách. Tôi thích lắm, nên dậy từ sớm chuẩn bị cho hành trình mới lạ và hấp dẫn này. Tôi dự định hôm nay sẽ đọc truyện tiếu lâm Việt Nam.

nếp sống văn minh ở nơi công cộng

Sau khi gửi xe, chị em tôi bước vào phòng đọc sách. Đó là một căn phòng rất rộng, sạch sẽ, kê những bộ bàn ghế san sát nhau, với nhiều kệ sách ngay ngắn. Trong phòng đã chật kín gần hết chỗ, đa số là người lớn, các anh chị sinh viên và học sinh cấp hai, ba. Còn học sinh tiểu học như tôi thì ít lắm, chỉ có vài bạn. Tôi chỉ thấy lạ là đông người như thế, nhưng không ồn ào, ai làm việc người đó, cũng không có tiếng bàn tán xì xào. Đang say sưa trong cảm giác mới lạ vì lần đầu tiên được đặt chân đến nơi nhiều sách như vậy, thì chị tôi kéo tôi ngồi xuống ghế. Chị thầm thì vào tai tôi:

- Em ở đây chờ chị. Chị đi mượn sách rồi sẽ về chỗ với em.

Bình thường ở nhà, chị lúc nào cũng lớn tiếng với tôi, chả mấy khi nhẹ nhàng như vậy. Tôi vừa ngạc nhiên, vừa khoái chí, nên cũng gật đầu và khẽ nói: "Vâng ạ".

Một lát sau, chị quay lại với quyển sách dày cộp trên tay, còn tôi thì được chị chìa cho quyển Truyện cười Việt Nam. Tôi cầm và ngấu nghiến đọc. Đến đoạn gay cấn, tôi không nhịn được cười, nên cười phá lên và quay sang bảo chị:

- Chị ơi, đoạn này buồn cười quá! Chị xem đi.

Chị tôi đưa tay che miệng tôi lại, và "suỵt" một cái ra hiệu cho tôi nói khẽ. Lúc này, tôi mới nhìn xung quanh, có nhiều người đang nhìn tôi quá. Tự nhiên, tôi thấy mặt nóng bừng lên, và hiểu ngay ra mọi việc, chị đang nhắc nhở tôi giữ trật tự, không làm phiền đến người khác. Thế là, tôi quay lại tiếp tục dán mắt vào quyển truyện, và chỉ dám cười một mình. Thỉnh thoảng, tôi ngước nhìn, mọi người đều lặng lẽ đọc sách, có người còn lấy giấy ra viết viết ghi ghi. Căn phòng chỉ nghe tiếng giở sách loạt xoạt.

Đang im lặng, bỗng nghe tiếng cười vang, tôi nhìn thấy hai chị ăn mặc thời trang, tay cầm gói xôi, miệng nhai nhồm nhoàm và cười nói rất vui vẻ, mà không để ý đến ai:

- Mày thấy chưa? Tao đã nói rồi mà. Nó là con mọt sách.

- Ử! Nhìn cái mặt nó, tao thấy ghét lắm mày ạ. Tinh vi!

- Tao với mày tìm chỗ ngồi buôn tiếp đi. Tao mỏi chân quá.

Thế là hai chị huyên thuyên hết chuyện này đến chuyện khác, bất chấp mọi người xung quanh nhìn với ánh mắt khó chịu.

Lúc ra khỏi phòng đọc, chị tôi mới bảo: ''Em nghe chị dặn điều này nhé. Nơi công cộng như phòng đọc sách, chúng ta phải giữ trật tự, không làm ảnh hưởng đến người khác. Có thế mới là người lịch sự. Em đừng bắt chước hai chị lúc nãy nhé!''.

Vậy là, buổi đi thư viện hôm nay, tôi không chỉ được đọc quyển sách yêu thích, mà còn học được một bài học trong cuộc sống, đó là cách ứng xử văn minh nơi công cộng. Tôi sẽ luôn ghi nhớ điều này.

Leave a Reply