Văn Mẫu Lớp 5

"Tình mẹ bao la như biển Thái Bình". Hãy viết một đoạn văn nói về tình cảm của em với mẹ

Tôi sinh ra trong một gia đình ở nông thôn, nhà tôi không giàu, không nghèo, chỉ là một căn nhà nhỏ bình thường thôi nhưng nơi đó lại là một nơi ngập tràn cảm xúc. Ba tôi làm công tác bảo vệ rừng để giữ lấy màu xanh cho quê hương, đất nước, còn mẹ tôi thì mở một cửa hàng buôn bán nhỏ.Tôi đang là một học sinh lớp 8, tính tôi lầm lì, ít nói, được cái tôi là một học sinh giỏi nhất nhì của lớp. Tôi đã đạt danh hiệu học sinh giỏi suốt bảy năm liền và đang chinh phục dần lớp 8. Gần đây, do tâm sinh lý của tôi thay đổi, có một số sự cố về tình cảm xảy ra, vì vậy ba mẹ cấm tôi chơi với một số bạn thuộc dạng ''đàn chị đàn anh'' trong lớp.

Em hãy tả cảnh 1 buổi chiều hè trên đồng quê thanh bình yên ả

Khi ông mặt trời vội vã đạp xe về đỉnh núi phía Tây kết thúc cuộc hành trình dài, cũng là lúc tôi học bài xong chạy ra đầu làng để hít thở bầu không khí trong lành, mát mẻ. Chà, quê hương mình lúc này mới đẹp làm sao! Không gian thật thoáng đãng, không khí trong lành đến tuyệt vời. Bầu trời cao xanh vời vợi, từng áng mây trắng mây hồng bồng bềnh trôi như đang đi du ngoạn.

Tả cảnh khu vườn nhà em

Vì em phải bận học nên ko theo bố mẹ vào vườn được. Nhưng hôm nay là ngày chủ nhật nên em cùng bố mẹ ra thăm vườn và phụ giúp bố mẹ làm vườn. Người mở cổng vườn đầu tiên là em. Sáng hôm đó ko khí trong lành mát mẻ, cảnh vật còn chìm trong màn sương đêm, bầu trời trong xanh cao vời vợi. Pha lẫn là những đám mây trắng đang trôi bồng bềnh. Trên những chiếc lá còn động lại những hạt sương sớm nó lấp lánh như kim cương. Những hàng cây đang đung đưa theo gió như nói chuyện với nhau. Những chú chim ríu rit líu lo gọi bầy. Tất cả làm nên một bức tranh thiên nhiên đẹp sinh động.

Hãy quan sát và ghi chép một nhóm trẻ chơi thả diều trên đê trong một buổi chiều hè

Quê hương nào chẳng có cánh diều bay trong những ngày hè êm ả. Từ bao đời nay, thú chơi diều đã trở thành một trò chơi truyền thống của làng quê Việt Nam. Già, trẻ, lớn, bé ai mà chẳng có những kỷ niệm thiết tha. Tuổi thơ nào mà chẳng ôm ấp một cánh diều lộng gió trong cả những giấc mơ. Không hiểu sao, mỗi khi nhắc đến thời thơ ấu, người ta không thể không nhắc đến những cánh diều bay bay trong giai điệu ngân vang, réo rắt của sáo trúc. Phải chăng nó đã trở thành bóng hình dân tộc níu bước quay về những mảnh hồn đang sống xa quê.

Tả buổi sáng trên quê em

Chao ôi, cảnh buổi sáng đầu xuân thật tuyệt! Nó như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Ông mặt trời lúc này vẫn còn say ngủ trong chiếc chăn mỏng của màn mây ấy thế mà mấy chú chim đã dậy từ bao giờ, hót líu lo trên cành hòa nhịp với loa pjongs thanh của hợp tác xã tạo nên một bản nhạc du dương trầm bổng đón chào một ngày xuân mới. Tôi tung tăng chạy nhảy như một con sáo nhỏ ra đầu làng để tận hưởng bầu không khí trong lành, mát mẻ của làng quê. Một lúc sau, phía đằng đông, ông mặt trời thức dậy, vứt bỏ chiếc chăn mỏng, ông vươn vai, ban phát những tia nắng xuân vàng dịu xuống vạn vật. Tôi như nghe thấy tiếng cựa mình của cỏ cây, hoa lá trước sắc xuân.

Tả cảnh một buổi sáng ở nơi em ở đã để lại trong em nhiều ấn tượng đẹp

Ngày nào cũng vậy, chú gà trống chăm chỉ thức dậy sớm hơn bà con trong xóm, đánh lên những tiếng chuông báo thức một ngày mới đã đến, lật giở thêm một trang nữa của cuộc sống. Tiếng gà giục quả na, mở mắt tròn xoe, giục hàng tre, đâm măng nhọn hoắt... Mặt trời cũng giật mình thức dậy, màn đêm vội chạy đi ẩn nấp, những tia nắng ấm áp dần xuất hiện nhảy múa trên bầu trời cao rộng.

Hãy viết một bài văn tả một nhân vật trong truyện cổ tích

Trong kho tàng các câu chuyện dân gian việc nam, có rất nhiều nhân vật quen thuộc, mỗi nhân vật đều đều mang lại cho ta một bài học cuộc sống thật sâu sắc. Nhưng nhân vật mà em yêu tich nhất đó chính là nhân vật ông bụt trong câu truyện: Cây Tre trăm đốt.

Em hãy tả cảnh công viên vào buổi sáng

Bầu trời cao vút, trong xanh như một chiếc màn khổng lồ bao bọc khắp thế gian, được trang trí bởi nhứng đám mây trắng, xốp trôi bồng bềnh như một đàn cừu non đang gặm cỏ. Nắng lên, vạn vật như bừng tỉnh, những chú chim bắt đầu cất tiếng hót trong trẻo, líu lo tạo nên bản giao hưởng. Chào đón ngày mới bắt đầu

Em hãy tả ngoại hình người mẹ của em

Không hiểu sao mỗi khi nhắc đến hình ảnh người phụ nữ Việt Nam, tôi lại nghĩ ngay đến mẹ. Hình ảnh mẹ tôi mỗi sáng đội chiếc nón lá đi chợ đã khắc sâu trong tâm trí tôi tự thuở nào. Ngày nay tôi ít thấy có ai đội nón lá ra đường. Các bà các cô thường đội những chiếc nón kiểu đầy hoa văn và màu sắc, nhất là các cô gái trẻ thì càng không muốn đội chiếc nón lá quê mùa này. Ấy vậy mà ngày ngày mẹ tôi đều đội nó ra chợ, thậm chí cho đến cả bây giờ. Hồi nhỏ, tôi hay nghịch nón của mẹ và rất thích cái dây quai nón. Mẹ có tổng cộng 3 cái dây để thay đổi. Quai nón là do mẹ tự may lấy, những sợi dây mảnh có hoa văn rất đẹp.

Hãy viết một đoạn văn tả ngoại hình của một người mà em thường gặp

Năm tháng rồi cũng qua đi, chỉ có thời gian là thước đo tình cảm của con người. Bây giờ tuy đã học lớp 5 - lớp cuối cấp của trường tiểu học, sắp sửa phải tạm biệt mái trường, thầy cô, bạn bè để tiếp bước vào bậc trung học. Nhưng quãng thời gian là năm năm học ở trường, em không sao quên được những kỷ niệm về cô giáo đã dạy em những năm đầu chập chững cắp sách tới trường. Cô có cái tên rất hay và em cũng rất thích đó là Kim Oanh.

Viết một đoạn văn tả hoạt động về một người bạn của em

ôi và Phương đến nhà Lan định hỏi bài. Lan đang ngồi bên bàn học. Quyển vở mở rộng trước mặt. Khuỷu tay trái tì trên tập vở, bàn tay trái đè trên trang giấy nhưng tay phải lại cầm bút huơ huơ trên không như thầy phù thủy trấn bùa. Mặt bạn ngây ra, đờ đẫn. Hai đứa chúng tôi nhón bước đến sau lưng mà Lan cũng không hay biết. Ngó trộm vào quyển tập đặt trên mặt bàn, tôi đọc rõ: Tả cảnh một cơn mưa. Ở dưới đề bài là hàng chữ: Gió cuốn. Bụi bay. Mưa ập đến.

Viết một đoạn văn tả hoạt động của một người mà em yêu thích

Bác Tâm, mẹ của Thư, đang chăm chú làm việc. Bác đi một đôi găng tay bằng vải rất dày. Vì thế, tay bác y như tay một người khổng lồ. Bác đội nón, khăn trùm gần kín mặt, chỉ để hở mỗi cái mũi và đôi mắt. Tay phải bác cầm một chiếc búa. Tay trái bác xếp rất khéo những viên đá bọc nhựa đường đen nhánh vào chỗ trũng. Bác đập búa đều đều xuống những viên đá để chúng ken chắc vào nhau. Hai tay bác đưa lên hạ xuống nhịp nhàng. Dường như bác đang làm một việc gì đấy rất nhẹ nhàng chứ không phải là công việc vá đường vất vả kia. Chỉ có mảng áo ướt đẫm mồ hôi ở lưng bác là cứ loang ra mãi.

Hãy miêu tả cảnh đẹp mùa xuân trên quê hương em

Đúng vậy, mỗi người đều có một quê hương - một chốn yêu thương trong trái tim mình. Quê hương thủ đô Hà Nội yêu dấu cũng là nơi cho tôi sinh ra, cất tiếng khóc trào đời và lớn lên trong sự ấm nồng của tình người. Mười hai năm đã qua đi - một thời gian dài, một thời tuổi thơ hồn nhiên, trong sáng của tôi đã gắn liền, chan chứa biết bao kỉ niệm thân thương ấy. Kỉ niệm với bao khoảnh khắc, hình ảnh thân thương, bao vui buồn… Và hơn hết tôi yêu biết bao nhiêu mỗi mùa xuân quê hương.

Em hãy tả lại cảnh đẹp mùa xuân

Mùa xuân được thai nghén thật lặng lẽ. Những chiếc lá vàng nhè nhẹ rụng từ cuối thu; các đợt gió mùa đông bắc giúp cho cây cối sửa soạn thay áo mới! Xem kìa, một đôi chích chòe lặng lẽ bay là là trong vườn, chúng nối đuôi nhau vèo lên cây khế, lượn xuống bể non bộ, bắt sâu, bắt kiến, không một tiếng động.

Tả về người bạn thân thiết của em

Tuổi thơ của tôi gắn với nhiều kỷ niệm đẹp: Kỷ niệm về thầy cô, về mái trường, kỷ niệm về những người bạn đã gắn bó với mình từ hồi lớp một. Có một kỷ niệm mà tôi luôn ghi nhớ. Đó là câu chuyện xảy ra giữa tôi và Mĩ Anh – người bạn mà tôi vô cùng quý mến. Câu chuyện xảy ra cách đây đã gần một năm. Giờ kiểm toán hôm ấy được cô giáo báo trước từ thứ sáu để cả lớp có thể chuẩn bị và ôn bài thật tốt.