Văn nghị luận - Ba vị thần ước

Một lần nọ, hai vị thần ước tranh cãi gay gắt với nhau xem ai là người mang lại hạnh phúc cho con người nhiều nhất. Rồi họ rủ thêm một vị thần thứ ba cung chu du khắp nơi để chứng tỏ sức mạnh của mình.

Trên đường đi, họ gặp một cậu học sinh đang toát mồ hôi với bài thi tốt nghiệp. “Phải chi mình có thể sử dụng được ‘“phao” thì kì thi này qua dễ như chơi”, cậu nhủ thầm. Vị thần thứ nhất cười khẩy và phất tay một cái. Ngay lập tức hàng loạt “phao” lớn, “phao” bé hiện ra trước mặt cậu rõ mồn một mà giám thị không hề hay biết. Cậu nhỏ hối hả chép lia lịa.

Ba vị thần ước

Ba vị thần tiếp tục cuộc hành trình. Lần này họ trông thấy một đám đua xế hộp lao băng băng trên xa lộ. Chợt có tiếng một cô gái: “Anh phải ráng về đầu, nếu không chúng ta sẽ tiêu cả lũ”. Lần này đến lượt vị thần thứ hai mỉm cười và phẩy tay. Trong chớp nhoáng chiếc Mercedes đời mới lao như tên bay ve đích trong sự thán phục của các quái xế. Vị thần thứ hai đã chứng tỏ được bản lĩnh của mình.

Trời bất chọt chuyển mưa. Dưới một mái hiên, một cô bé bán vé số dạo đứng khép nép, gương mặt buồn bã cúi nhìn xấp vé số còn đầy trên tay. Vị thần thứ ba thở dài: ông không thể hóa phép cho trời hết mưa hay biến xấp vé trên tay cô bé thành một xấp tiền. Nhưng ông thổi một luồng hơi ấm xung quanh... xấp vé số trên tay cô bé vơi dần nhờ những người đứng trú mưa mua giúp. Gương mặt cô bé trở nên rạng rỡ với nụ cười trên môi.

Vị thần thứ nhất và thứ hai nhìn nhau, họ đã thua kém người bạn đồng hành của mình. Mang lại hạnh phúc cho người khác là điều đáng quý, song liệu hạnh phúc mà họ mang đến thật sự có ích cho người nhận hay không lại là một chuyện khác. Chính điều đó mới quan trọng đối với cuộc sống con người.

Leave a Reply