Văn nghị luận - Món tiền đầu đời

Nhà tôi nghèo, ba lại bị bệnh nặng nên từ nhỏ tôi đã được mẹ mang gửi ở chùa nhờ nuôi. Sống chung với những đứa trẻ cùng hoàn cảnh ở đây, thỉnh thoảng tôi lại bị chúng ăn hiếp, bị đánh đến bầm mặt. Có lần lên chùa thăm tôi, thấy vậy, mẹ khóc nhiều lắm...

Món tiền đầu đời

Biết chuyện, ba bàn với mẹ mang tôi về nhà và cho tôi đi học võ để khỏe mạnh hơn và tự bảo vệ mình. Tôi cũng thích môn võ Karate này nên chuyên tâm tập luyện. Mẹ thương tôi nên chắt góp từng đồng để mua từng quả trứng, hộp sữa bồi bổ sức khỏe cho tôi mỗi lần đi tập về.

Rồi tôi được chọn vào đội tuyển chuẩn bị cho Hội khỏe Phù Đổng, nghĩa là tôi sẽ được bồi dưỡng mỗi tháng 120 ngàn đồng. Lúc tôi báo tin cho mẹ, mẹ mừng đến ứa nước mắt. Gặp ai mẹ cũng khoe về tôi - thằng bé mới mười mấy tuổi đầu mà đã biết kiếm tiền đỡ đần cho mẹ - với tất cả sự tự hào. Tôi cảm thấy hạnh phúc thật sự khi mang đến cho mẹ một niềm vui lớn lao đến thế để mẹ tạm quên đi những nỗi cực nhọc hàng ngày... Hôm ấy cả nhà cùng quây quần bên nhau để tận hưởng cảm giác vui vẻ mà lâu lắm rồi mới có lại trong gia đình tôi...

Leave a Reply