Văn tự sự - Chó đã biết cười

Trần Ôn Lai, sinh quán: Từ Dũ Viện, trú quán: Làng Intecnách. Học hành biếng nhác, tối ngày bỏ nhiều công phu chuyên luyện một môn đó là... Gêm ôn lai. Ngày nọ, sau nhiều giờ chiến đấu, chàng tàn hơi, kiệt lực, lảo đảo tìm đường về cố... gia. Đang khi mắt nhắm mắt mở, thần hồn phiêu diêu, chàng bỗng vấp phải một vật gì nghe cái “bốp”, dụi mắt nhìn, thì ra là một con chó đá? Đang tính đá con chó đá vì dám cản đường mình, chàng sực nhớ, hình như đụng chó đá cũng là... điềm trời, bèn ráng sức mở mắt, quả nhiên thấy con chó đang nhìn mình cười hềnh hệch. Đang khi bối rối, chàng chợt nghe đâu bên tai có tiếng loong coong, bèn ngoảnh đầu lờ đờ ngó lại. Trước mặt chàng, một ông lão ăn bận kì dị, mình mẩy hôi hám, răng rụng gần hết, cổ đeo một lượt mấy cái lon, vừa đi vừa lắc, thành thử chàng mới nghe mấy tiếng loong coong vừa rồi. Ông lão nhìn chàng cười ặc ặc trong khi cười mồm lại rụng thêm mấy cái răng. Biết chắc đó là thần nhân trá hình, Trần quỳ rạp xuống đường, cứ thế lạy như tế sao: “Thưa thần nhân cho con hỏi, hình như trong truyện cổ tích có nói rằng, hễ ai đụng chó đá cười là quả nhiên sau này đỗ đạt, tiến chức, thăng quan, khỏi cần học hành chi hết phải không?”. Thần nhân nhìn chàng, tiếp tục cười... trống hoác, một lúc sau tự nhiên phẩy tay, nói mỗi một câu: “Lơ ngơ mất chả lụa, lơ ngơ mất chả lụa”. Rồi đột nhiên có mấy người ào đến, nắm tay thần nhân kéo đi mất hút. Trần nghe trong lòng mê man, tin rằng, mình vừa gặp điềm lạ, bèn về nhà kêu gia nhân, lên ngay... Sở giáo dục mua về mấy bộ hồ sơ đăng kí thi đại học. Biết chắc đã có điềm trời trợ giúp, thay vì luyện thi, chàng tiếp tục luyện “Gêm ôn lai”!

Chó đã biết cười

Ngày thi, Trần cũng khăn gói quả mướp, ống quyển, máy tính Casio lên đường. Một thời gian sau, nghe báo về, điểm chuẩn lấy 12, mà 3 môn thi cộng lại Trần đạt... 1, 2. Tin chắc có điều gì nhầm lẫn, Trần bèn ra chỗ cũ, lại gặp ngay con chó đá. Nó vẫn nhìn chàng, ngoác miệng cười hềnh hệch. Trần bèn nắm tay hỏi một người đi ngang: “Nhà ngươi có thấy con chó đá này cười không?”. Người kia gật liền: “Thấy chớ sao không?”. Trần điên tiết: “Nhà ngươi thấy sao được? Chỉ có tã, được thiên cơ chọn trước mới thấy thôi”. Người kia lăn ra cười: “Thiên cơ cái... con khỉ mốc, con chó này do một lò gốm làm hư, men ở miệng nó bị chảy, bèn vứt ra đây đó!”. Trần vẫn chưa tin: “Thế nhà ngươi có thấy một vị thần nhân, răng rụng, cổ đeo lon, đi ngang qua đây?”. Người kia lại tiếp tục cười: “Thần nhân cái., con khỉ mốc, đó là ông Chín khùng, ở ngay đầu đường, bị điên đã mấy năm nay, thường bỏ nhà đi lang thang, nói tầm bậy: Lơ ngơ mất chả lụa! Con cháu bắt gặp lại phải hốt về!”. Nghe đến đó, Trần thất vọng gục xuống lề đường, miệng vẫn còn lẩm bẩm: “MU... MU... truyền kì... truyền kì...”. Người đời sau có thơ rằng: Chó gốm hư, lại tưởng cười - Người khùng lại hỏi trúng người... thần kinh - Không lo học, chỉ lo Gêm - Luyện hoài, tẩu hỏa mới nên nỗi này.

Leave a Reply