Văn tự sự - Kể lại một giấc mơ, trong đó em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày

"Một năm mới lại về rồi,bà à! "Tôi ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm và nghĩ về người bà kính yêu. Đã 3 năm kể từ ngày bà ra đi trong một buổi chiều lặng lẽ. Nhớ lại hồi bà còn ở đây, bà đều đưa tôi đi chợ hoa và mua sắm vào những ngày năm mới gần kề thế này,nhưng giờ bà đã không còn ở bên cạnh của tôi nữa.

Bà tôi

Trời hôm nay hơi lạnh, từng cơn gió lùa vào kẽ tóc. Hai mắt tôi bắt đầu sụp xuống và tôi chìm vào giấc ngủ. Tôi lạc vào một không gian thật quen thuộc đến lạ lùng ,tôi nghe thấy tiếng gọi “Ngân ơi”. Tôi quay lại thì thấy mình đang ở trong nhà của bà ngày trước, đã lâu lắm rồi tôi ko đến đây kể từ khi bà mất. Tất cả đồ đạc đều như trước vẫn gọn gàng, ngăn nắp & sạch sẽ. Từ xa bước lại phía tôi là một bóng người mà tôi cảm thấy vừa thân quen,vừa lạ lẫm. "Phải chăng là bà?" Tôi thầm nghĩ bụng.Tôi chạy lại gần để nhìn cho rõ. Ồ!Đúng là bà rồi.Lòng tôi vô cùng sung sướng và hạnh phúc .Không kìm nổi xúc động,tôi gọi thật to:

- "Bà, bà ơi!" rồi tôi chạy đến ôm chầm lấy bà. Bà cũng dang rộng đôi vòng tay của mình để ôm tôi. Bà nghẹn ngào nói:

- "Ngân, cháu của bà!" Tôi òa khóc trong giây phút được gặp lại người bà kính yêu đã xa cách bao ngày. Tôi sung sướng đến ngẹn thở ngắm nhìn gương mặt phúc hậu, hồng hào & mái tóc bạc phơ của người bà yêu quí. Bà đã già hơn trước nhiều mọi thứ trên gương mặt bà đều thay đổi, chỉ có nụ cười vẫn như ngày ấy vẫn hiền từ & đem lại cho tôi cảm giác yên bình. Tôi ngồi bên bà, tay nắm bàn tay của bà tận hưởng niềm vui được nâng niu như thuở còn bé. Tôi muốn hỏi bà những ngày qua bà sống như thế nào? Sống ở đâu? Bà có nhớ con ko? Rất nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu tôi nhưng tôi ko biết phải bắt đầu từ đâu. Đang bâng khuân thì giọng bà vang lên khiến tôi hơi giật mình:

- Bà vuốt nhẹ lên mái tóc tôi, nói:

- Dạo này gia đình mình thế nào hả con?

Tôi liền trả lời:

- Mọi người vẫn khỏe bá à!Ông ngoại thì thỉnh thoảng bị thấp khớp.Còn các bác thì vẫn đi làm đều.Mọi người vẫn thường nhắc tới bà đấy ạ. Ai cũng nhớ bà nhiều lắm.

Bà mỉm cười hiền dịu:

- Ừ! Vậy việc học của con bây giờ sao rồi?

Tôi nói:

- Việc học năm nay của con mệt và vất vả hơn những năm trước nhiều.Vì là năm cuối cấp nên ngoài học chính ở trên lớp ,con còn phải học thêm nhiều để củng cố kiến thức. Con sẽ cố gắng không để bà và mọi người thất vọng đâu.

Lời nói của bà như truyền thêm niềm tin cho tôi:

- Ừ! Bà tin ở con.Phải cố gắng học cho giỏi con nhé.Dù có chuyện vui,buồn gì thì cũng phải tâm sự cho bà nghe.

Nghe giọng nói ấm áp của bà càng làm tôi thêm gần gũi bà hơn.Tôi biết rằng bà ko còn ở gần bên tôi nữa nhưng bà sẽ luôn nhớ về tôi,dõi theo từng bước đi và quan tâm đến từng chuyện buồn vui của tôi.Tình yêu thương mà bà truyền cho tôi đã giúp tôi có nghị lực vượt qua những chông gai thử thách của đường đời. Đã bao lâu nay tôi vắng bóng hình ảnh người bà thân yêu mà giờ đây lại được ở bên cạnh bà, thật hạnh phúc làm sao!Tôi thầm nghĩ:"Bà à! Bây giờ bà cháu mình lại ở bên nhau rồi.Đừng rời xa con nữa,bà nhé..."Thế rồi tôi lại chìm vào những suy nghĩ, niềm sung sướng,hân hoan đang tràn ngập trong lòng.Rồi mọi vật bỗng trở nên nhạt dần, nhạt dần... Tôi giật mình tỉnh giấc khi nghe tiếng mẹ gọi, “ Ngân ơi! Dậy đi con sắp sang năm mới rồi, con co xem pháo hoa cùng gia đình ko? Tôi dụi mắt rồi nhìn thấy chiếc đồng hồ sắp điểm 12 giờ. .Tôi ngơ ngác nhìn quanh thì mới biết đó là một giấc mơ.Ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm,pháo hoa sáng rực trời,một năm mới nữa lại đến rồi.Tôi thầm chúc cho bà nơi phương xa luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc 

Cho dù hiện nay bà đã xa tôi nhưng tình cảm, lòng yêu mến & thương nhớ của tôi cũng ko có gì thay thế được. Bà sẽ luôn động viên và cổ vũ tôi, vì thế tôi sẽ cố gắng học thiệt tốt, đạt kết quả cao trong học tập vì tôi biết đó chính là hy vọng cuối cùng của cuôc đời của bà đối với cô cháu này. “ Bà ơi! Con ko làm bà thất vọng đâu”

Leave a Reply