Văn tự sự - Mất mẹ

Khi con trở về thì mẹ đã không còn biết gì nữa rồi. Đôi bàn tay gầy yếu đã không còn cố lần từng sợi tóc của con như mọi khi. Vành khăn trắng ai đó đã quấn lên đầu con.

Mẹ ơi! Con muốn khóc. Chưa bao giờ con gái mẹ thèm được khóc như lúc này. Đứa con gái nổi tiếng “mít ướt” giờ này đây đang thèm được khóc. Nhưng, mắt con cứ ráo hoảnh, cay xè. Tiếng gõ mõ của nhà sư, tiếng ri rỉ khóc của các dì các thím ngay bên cạnh mà con nghe như xa lắm. Có ai đó đặt tay lên vai con “Hãy để mẹ thanh thản mà đi con!”. Đến lúc nằm vào khối gỗ chạm khắc màu mè kia, thì mẹ của con mới nghe “thanh thản”. Cả một đời tuôn nước mắt, đổ máu để nuôi con, có ngày nào mẹ thanh thản? Chỉ đến lúc này, mẹ thanh thản thì mẹ chẳng còn trên cõi đời này nữa.

Mất mẹ

Quỳ trước quan tài mẹ, vẳng trong tiếng tụng kinh là hình ảnh liêu xiêu gay gò của mẹ, đôi bàn tay chằng chịt những gân, những vết chai, bàn tay cam cày cầm cuốc, bàn tay mát rượi gãi rôm thời con còn bé, bàn tay ấp khăn đánh gió mỗi khi con sổ mũi ấm đầu. Đến lúc trưởng thành, con gái vẫn ôm mẹ khóc ngon lành trước những phiền muộn cho cuộc sống, những đắng cay khi lăn lộn trong đời.

Giờ con mới biết thế nào là nỗi đau mất mẹ! Có lẽ trọn cuộc đời người ta chỉ mất một lần này thôi, thì cũng đủ mất tất cả rồi...

Mẹ ơi con thèm được khóc...

Leave a Reply