Cây lau chứng kiến việc Vũ Nương ngồi bên bờ Hoàng Giang than thở một mình rồi tự vẫn. Viết lại câu chuyện đó theo ngôi kể thứ nhất hoặc ngôi kể thứ 3

...Lệ hoa nương tử đầy mặt, chẳng nói chẳng rằng, rưng rức khóc như mưa tưới hoa lê.

Uất ức một bụng kể cho ai, lòng đầy bi phẫn, chỉ đành ta với ta, trút bỏ tâm tình bên Hoàng Giang cuộn chảy.

Hay cho một câu hồng nhan bạc mệnh, trao cho một mạt sắc tài tuyệt thế, lại lấy đi của nàng hạnh phúc vừa ban, ông trời kia, cũng thật là thiên vị.

ây lau chứng kiến việc Vũ Nương ngồi bên bờ Hoàng Giang

Cỏ lau bất lực nhìn về, giai nhân oan ức thở than, lại trách bản thân bất lực.

Nhân sinh ngắn ngủi của bông lau, thế mà không phải lần đầu nhìn thấy nương tử nhà ai oán than bên sông. Mỗi lần gặp thấy, lòng đều là ngổn ngang trăm bề.

Hỏi nhân sinh nàng thiếu nợ chi ai, để hôm nay ra đây, ngửa mặt lên trời mà ruột gan tê tái, oán thán:

- Con lạy ông trời, kiếp trước đã tạo phải nghiệp gì, để giờ đây con phải khổ thế này?

Đương nhiên đáp lại nàng, chỉ là một thoáng gió lao xao, cùng với tiếng nước Hoàng Giang cuồn cuộn chảy.

- Con thân tức phụ ba năm cắn răng chịu đựng phục vụ mẹ chồng, chăm bẵm con cái cho thành hình hài, ba năm vẫn giữ ngọn đèn khuya leo lắt, ngày ngày ra đầu ngõ ngóng tin chồng đi chinh chiến nơi xa. Mẹ chồng ốm đau cúc cung tận tụy chăm nom, không dám một phút lơ là, chỉ mong chờ ngày khải hoàn, cả nhà quây quần đoàn viên. Nào ngờ mẹ mất, vẫn là đội khăn tang choàng áo vải mòn mỏi ngóng trông...

Tiếng nói trong trẻo xen với tiếng nấc nghẹn ngào, không tự chủ mà phát ra từ cổ họng

- Thân tâm trong sạch con cũng một lòng gìn giữ, nắng mưa kham khổ không kể lể cùng ai, chẳng qua vì một cái thú vui nghi gia nghi thất, gia đình êm ấm thuận hòa. Lão thiên đã cho con cơ hôị xuất giá nhà giàu có, cớ sao lại phụ lòng nữ tử thủy chung?

Cây lau nhìn thấy cảnh này ruột gan như đều bị cào nát. Thương thay cho kiếp nương tử, lấy phải trượng phu vô tình, gặp phải oan trái, được ít thiệt nhiều. Vẫn hứng tai bay vạ gió từ miệng ai, oán thán một đời không kể xiết, ông lòng lạnh lẽo kể lể với sông nước vô tri.

Cái oan trái ấy, cái tai vạ ấy, có tắm nước sông Tam Đồ cũng không rửa trôi.

Nói đoạn, nàng đổi giọng thầm thì:

- Đứa con ngoan, bé Đản đáng yêu của mẹ!

Cây lau chứng kiến việc Vũ Nương ngồi bên bờ Hoàng Giang than thở một mình rồi tự vẫnn Viết lại câu chuyện đó theo ngôi kể thứ nhất hoặc ngôi kể thứ 3

Vuốt đi mấy giọt lên còn vương trên gò má, nàng lại chậm rãi nói:

- Việc không trông chờ cũng đã đến, thứ lỗi cho mẹ chẳng thể ở cùng con được nữa rồi. Bây giờ đây, trong mắt nhìn thế nhân, mẹ là kẻ ti tiện nhìn tiền mà sống, là dâm phụ thông đồng với người ngoài mà lừa chồng dối con. Trước ôm hy vọng đã lâu, bây giờ chuyện đã rồi, chẳng thể vãn hồi được nữa. Cha con chán ghét mẹ, nhưng mẹ chỉ mong chàng đừng tệ bạc với cốt nhục thân sinh. Mẹ đã bị bức đến độ này, đành phải xuống dưới kia mà dập đầu tạ lỗi với bà nội con. Lời hứa với bà chăm sóc gia đình vẹn toàn chu đáo, mẹ chẳng thể thực hiện được nữa rồi!

Nước sông Hoàng Giang êm đềm cuộn chảy, trong thoáng chốc bị khuấy động mạnh mẽ. Cây lau ngơ ngác trơ mắt nhìn, nhìn thấy bóng dáng nương tử đã chẳng còn ở kia nữa.

Một lát sau, dòng sông dịu hiện kia lại trở về nguyên trạng, êm dịu hiền hòa mà trôi, gột rửa nhẹ nhàng đi cái bi thương phẫn uất lòng người con gái Nam Xương dịu hiền nết na, đằm thắm ngày nào.

Thật lâu về sau, khi đáy sông Hoàng Giang đã chẳng còn mảy may vết tích ngày đó, cây lau trầm lặng mỗi khi có gió nam về đều nhớ có một nương tử đã ngồi đây khóc thương cho phận mình, nhớ như in câu nói cuối của nàng:

- Trương Sinh chàng hỡi, chàng đã phụ lòng thiếp, chỉ vì cái ghen tuông che mắt mà quên đi tình kết tóc trăm năm ngày ấy ta đã lập. Thiếp không mong chàng lập bài thờ cúng, không mong chàng mượn vật nhớ người, chỉ mong chàng nhìn vào quá khứ mà hối hận, mà thấy bản thân mình đã hồ đồ cùng đáng trách nhường nào.

Kẻ bạc mệnh này duyên phận hẩm hiu, chồng con rẫy bỏ, điều đâu bay buộc, tiếng chịu nhuốc nhơ, thần sông có linh xin ngài chứng giám. Thiếp nếu đoan trang giữ tiết, trinh bạch gìn lòng, vào nước xin làm ngọc Mỵ Nương, xuống đất xin làm cỏ Ngu Mỹ. Nhược bằng lòng chim dạ cá, lừa chồng dối con, dưới xin làm mồi cho cá tôm, trên xin làm cơm cho diều quạ, chẳng những là chịu khắp mọi người phỉ nhổ.

Leave a Reply