Nghĩ ra một kết thúc khác cho truyện Tấm Cám

Sau khi gặp được Tấm ở hàng nước của bà lão, nhà vua vui mừng khôn xiết. Người liền truyền võng mác đưa nàng về cung và hậu tạ bà lão đã chăm sóc Tấm.

Phần về hai mẹ con Cám, sau thời gian lúc đốt khung cửi – là Tấm – và rắc ở xa hoàng cung, cứ tưởng Tấm sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, bèn mở cỗ ăn mừng, lấy cớ là mừng Cám thành hoàng hậu chính thức, mời cả làng đến dự. Trong lúc ăn tiệc đột nhiên có tiếng trống, tiếng kèn tiến về phía nhà mẹ con Cám. Mọi người đổ xô ra ngoài sân để xem. Chỉ riêng hai người tham ăn vẫn ngồi trong phòng ăn uống no nê. Bỗng có một tiếng nói vừa lạ vừa quen cất làm mẹ con Cám giật mình, quay lại. Không tin được trước mặt mình là nhà vua cùng…Tấm – có phần lộng lẫy, xinh đẹp hơn trước – đang đứng trước mặt mình. hai mẹ con bèn quì xuống, lạy lấy lạy để, van xin Tấm tha chết cho họ. Tấm kể lại mọi chuyện với nhà vua. Ngài tức giận, sai binh lính bắt chúng đi chém đầu. Tấm bèn ngăn cản, xin phép vua bắt Cám và mẹ Cám đem vào một ngôi làng ven biển cách xa hoàng cung và truyền cho không bao giờ được quay trở về đô nữa. Nhưng Tấm vẫn cử người bí mật dõi theo hai mẹ con.

Nghĩ ra một kết thúc khác cho truyện Tấm Cám

Từ khi vào làng, vì hai mẹ con từ trước tới giờ ăn sung mặc sướng, chưa bao giờ làm việc nặng nhọc, nên không biết lao động như thế nào, người trong làng thương tình, bèn cho vào làm ruộng. Mẹ Cám lười, bèn bảo Cám đi làm thay mình, lấy cớ là tuổi già sức yếu. Cám thương mẹ nên cũng ra đồng làm. Nhưng làm được một thời gian, Cám mệt quá, không chịu nổi nữa, bèn ngồi chỗ khối đá, cảm thấy ân hận nên ôm mặt khóc nức nở. Bụt hiện lên hỏi. Cám thút thít, kể lại sự tình. Bụt bảo với Cám:

- Nếu như con muốn chuộc lại lỗi lầm của mình, thì con hãy đến một con sông thần cách đây 5 dặm, ở đó, hãy tìm dưới sông một chiếc gương thần, nó sẽ giúp con.

Nói đoạn, Bụt biến mất. Cám hớt hả chạy về nhà, kể lại toàn bộ sự việc với mẹ mình. Mẹ Cám nghe thế, liền tất tả chuẩn bị đồ đạc đi cùng với Cám. Hai mẹ con đã phải trèo đèo lội suối, chưa kể những lúc mẹ Cám lười nhác, bắt Cám cõng mình qua con đèo cao ngất hay những lúc bà ta đói bụng, bắt Cám phải kiếm thức ăn cho mình. Cám vẫn âm thầm chịu đựng mẹ mình.

Sau nhiều ngày mệt nhọc, vất vả, cuối cùng thì cũng tới được con sông đó. Cám bảo mẹ nằm chờ dưới gốc cây, còn mình thì lặn xuống sông để tìm chiếc gương thần. Nhưng không ai ngờ, là khi mẹ Cám nằm ngủ dưới gốc cây đã bị một con hổ vồ tới và ăn thịt. Khi Cám tìm được chiếc gương và ngoi lên bờ, nhìn thấy đống xương, còn cả cái đầu lâu còn dính máu và thịt của mẹ mình, Cám liền nhặt xương mẹ lại và ôm mặt khóc. Bụt lại hiện lên hỏi. Cám nói với bụt là đã tìm thấy chiếc gương, nhưng niềm vui không được trọn vẹn khi mẹ Cám đã chết. Bụt nói:

- Chiếc gương kia chính là điều ước của con, giờ con có hai lựa chọn: một là dùng nó để ước rằng con chưa bao giờ có tội lỗi gì với chị con, hai là dùng nó để ước mẹ con trở về. con sẽ chọn cái nào?Cám suy nghĩ rất lâu, rồi đáp:

-Thưa bụt, con xin ước để mẹ con trở về bên con. Con cũng không cần sung sướng như lúc trước nữa, con chỉ cần ở bên mẹ con, tròn chữ hiếu với bà ấy là được rồi.

Bụt mỉm cười, và đáp ứng điều ước của Cám. Đống xương mà lúc nãy Cám nhặt lại, hiện trở về thành mẹ Cám, nhưng một bên chân phải của bà đã bị con hổ cắn nát, nên mẹ của Cám mất đi một chân.

Điều ước mất. Chiếc gương cũng mất. Cám cõng mẹ Cám trở về nhà. Và khi vừa về đến nhà, Cám đã thấy lồng đèn, hoa treo rực rỡ, tiếng kèn tiếng trống vang, và Tấm đã chạy đến ôm lấy Cám, nói rằng:

- Chị đã biết hết tất cả. Em thật dũng cảm, chị thật khâm phục em khi đã sử dụng điều ước duy nhất để cứu sống dì. Em và dì có bằng lòng dọn vào cung và ở cùng chị và hoàng thượng không ?

Cám nghẹn ngào nói không nên lời, bật khóc. Rồi hai người được đưa về hoàng cung. Ít năm sau, Cám được nhà vua ban lệnh cho cưới người em thứ hai của ngài – là một dũng tướng tài ba. Còn mẹ Cám từ đó cũng không còn ác độc như trước nữa, bà cạo tóc đi tu và náu thân nơi cửa phật. Từ đó, họ sống với nhau hạnh phúc và không còn bất cứ thù oán gì với nhau nữa.

Leave a Reply