Phát biểu cảm nghĩ của em về một người thân trong gia đình em (chị gái)

Ngày hôm qua, em vui lắm chị ạ. Hai chữ cảm ơn trào lên trong lòng, em muốn nói với chị - nhưng chị ạ, đột nhiên, 2 chữ XIN LỖI nó lại choáng lấy cả tâm hồn em. Em tự thấy mình đã nhận lại từ chị quá nhiều, nhưng chưa đem đến cho chị được điều gì.

Lúc còn nhỏ, em chẳng thương hay nói đúng hơn là ghét chị nữa. ghét mỗi lần chị đánh em, bắt em phải quét nhà, quét lui quét tới cho sạch nếu nó vẫn còn bụi. Lúc đó, em tức chị lắm chị ạ. Nhưng đến bây giờ, cầm cái chổi em đột nhiên nhớ đến chị, chị dạy em biết thế nào để quét sạch được cái nhà. Quét nhà có sạch thì con người mình nó mói không bê bối được, phải không chị.

chị gái

Lớn lên, em mới nhận ra chị là người chịu nhiều vất vả nhất trong nhà, một đứa con út thì làm sao mà hiểu được điều đó chứ. Chị không được đi học đến nơi như chúng em, chị hi sinh vì chúng em, chị vất vả nhiều, nhiều khi mẹ khó tính, mắng chúng em, mẹ điều trút giận vào chị, lúc đó em đang làm gì, em đâu có nhớ. Em chắc rằng chị đau, đau lắm, phải không chị.

Rồi gần đây nhất, trong một ngày nhà mình có cúng, và hình như lúc nào cũng thế, mỗi khi nhà mình có veiecj gì quan trọng, chị luôn là người đầu tiên đến nhà.

Rồi đột nhiên mẹ nổi cáu, mẹ nói người này đến ngưòi kia, em biết tính mẹ là thế, em không giận, nhưng đến khi .... chị khóc. Những giọt nước mắt đầu tiên mà em thấy nó lăn trên má chị. Lúc đó, tim em như vỡ ra chị ạ. Những giọt nước mắt đó làm sao có thể nói hết được những vất vả mà chị phải chịu đựng.

Một người chị, vui tính nhất trong nhà, hay cười và cười to nhát, nói chuyện vui vẻ nhất, bây giờ lại khóc. Em biết, nỗi đau đó quá lớn, nó đè nén chị đã lâu, giờ mới có dịp tuôn ra, phải không chị!

Rồi chị làm cho xong công việc, rồi về nhà, lặng lẽ. Lúc đó, em giận mẹ, giận lắm chị ạ. Và đôi khi nó gần chạm đến nguiỡng của chữ "ghét".

Rồi mấy ngày sau, mẹ lại mắng em, vì gì ư, vì mẹ giân anh chị khác, rồi lại đổ tất cả lên đầu em. Nó đã xảy rấu nhiều lần, nên em cố gắng bỏ ngoài tai những lời mẹ nói để gia đình mình vẫn vui vẻ bên nhau. Những đột nhiên, trong đầu em lúc đó, hiện lên giọt nước mắt của chị. Em cãi lại mẹ. Cãi như 1 đứa con nít ngang bướng. Em biết mẹ vất vả nhiều, nhưng có phải là quá đáng, đến bây giờ em vẫn không nghĩ rằng mình sai chị ạ. Lúc cãi, mẹ đã nói gì, nói những câu gì chị có biết không. Những câu đó như lưõi dao cắt vào trái tim em. Dạ, mẹ bảo thủ, em biết, mẹ không đúng, em biết, em không nên cãi lại mẹ, em cũng biết, Nhưng em cũng biết là trái tim em lúc đó đnag rất đau và nhớ đến chị.

...

Bây giờ, chị đã có 1 cuộc sống hạnh phúc không về mặt vật chất, nhưng rất đầy đủ về mặt tinh thần. Hai đứa con dễ thương và một ông chồng cũng gọi là gương mẫu. Em vui lắm khi nhìn thấy cái cảnh gia đình chị, chị ạ.

Em sẽ cố gắng thật nhiều, thật nhiều, vì chị, vì gia đình mình.

Em chúc chị mãi hạnh phúc, như chính bây giờ, mãi mãi hạnh phúc chị nhé. !.

Leave a Reply