Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường xưa vảo 1 ngày hè, anh (chị) hãy viết thư cho 1 bạn học hồi ấy kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó

Nhật Hằng thân mến!

Thấm thoát cũng hai năm rồi đó, cậu yêu của tớ ạ. Hai năm thôi mà nhưng tưởng với tớ là cả một thời gian dài, thời gian không bao giờ cậu có thể bên tớ, có thể cho tớ mượn bờ vai lúc buồn, có thể hát vu vơ mỗi khi chúng mình có chuyện vui. Tớ nhớ lắm cái kiểu chào nhau " I Love You" đầy ngốc nghếch mà hai ta vẫn thường trao mỗi ngày đến lớp, nhớ lắm những kỉ niệm đẹp của chúng mình bên ngôi trường Hồ Xuân Hương đầy yêu dấu. Vậy mà bây giờ, tất cả chỉ còn trong quá khứ, một quá khứ thật êm đềm và nhẹ dịu, cậu nhỉ?

trường THCS Hồ Xuân Hương

Hè vừa rồi, tớ về lại trường xưa đó cậu. Tớ bước chân vào trường, một cảm giác nao nao, khó tả. Bàng hoàng trước sự thay đổi kì lạ của ngôi trường, tớ chỉ biết nhìn, nhìn vào một khoảng vô định. Đâu đâu cũng là hình ảnh của chúng ta, là cái dáng ngồi khom khom của cậu nơi ghế đá, là cái đau đớn, buồn tủi mỗi lần tớ ngồi một mình và khóc. Nhìn ngôi trường vắng lặng, tớ lại nhớ đến cậu, đến cái ngày chúng mình chia tay. Vẫn góc sân trường ấy sao bây giờ tớ cảm thấy lạ.

Vẫn là cái cổng nhỏ màu vàng với dòng chữ in thẳng tắp trường THCS Hồ Xuân Hương, vẫn là dãy nhà hai tầng có lẽ đã sờm màu, cổ kính nhưng sao nó lạ lẫm đến thế. Chúng tớ đứa thì cười, đứa thì nói nhưng tự nhiện im bặt và hình như nín thở hẳn khi đặt chân đến ngưỡng cỗng trường. Có lẽ mọi thứ thay đổi quá nhiều, mà cái thay đổi ấy là về mặt tinh thần cậu ạ.

Chúng tớ chia nhóm ra, đứa đi góc này, đứa đi góc khác, cố thăm lại hết những kỉ niệm thân thương mà đã từng có với lũ bạn. Tớ cũng chạy theo bọn thằng Hải, Lâm qua chỗ ghế đá cạnh gốc cây bàng. Cậu nhớ không, đó chính là nơi chúng ta quen nhau đó. Cậu biết tớ đã làm gì không? Nhớ cậu quá, tớ ôm luôn cây bàng và khắc dòng chữ Nga Love Hằng lên thân cây. Hi vọng lúc cậu về trường, nó vẫn còn nguyên vẹn như tình cảm tớ dành cho cậu.

Lũ chúng tớ đứa nào cũng buồn vì bây giờ chẳng còn đông đủ như 9B ngày xưa. Không còn là Vịt dễ thương của Hồ Xuân Hương nữa. Cái buồn, cái nhớ kéo tớ đến một kí ức mà trong tớ, đó là điều khó phai nhất khi nghĩ về trường, về cậu. Giây phút chúng ta giận nhau, tớ đòi ra khỏi TMG, giây phút cậu nhìn tớ mà chả nói câu nào, rồi thì Thạch Thảo

Vậy là tớ đã về thăm lại trường sau 20 năm xa cách đó cậu. Tớ cũng chả tin vào điều ấy cho đến khi nỗi nhớ cậu bị đứt đoạn bởi tiếng gọi lớn của lũ bạn lớp mình. Tớ bước chậm về phía chúng nhưng trong tim vẫn đang hướng tới cậu với một tình yêu trọn vẹn. Tớ sẽ không bao giờ quên Hồ Xuân Hương đâu cậu ạ. Cậu có hỏi tớ vì sao không nhỉ? Nhưng thôi tớ sẽ bật mí. Vì nơi đó ông trời đã ban cho tớ một người quan trọng, một người làm thay đổi cuộc sống và con người tớ, chính là cậu bạn tốt của tớ. Mãi mãi là thế, bóng dáng ngôi trường với từng ngày nồng nàn kỉ niệm sẽ luôn đằm sâu trong tim tớ cùng nụ cười, hình ảnh cậu. Khi nào có dịp, cậu về thăm trường với tớ nhé. Tớ đợi cậu, sẽ đợi và nhất định cậu phải đồng ý đó. Yêu cậu lắm.

Chờ thư hồi âm của cậu.

Bạn của Mèo Hằng

Nga

Vũ Thị Nga

Leave a Reply