Văn biểu cảm - Những sáng mùa đông

Sáng nay, em về ngang phố nhỏ. Nghe mưa bất chợt rơi. Mây giăng giăng kín chân trời. Phố xá mênh mang...

Sáng nay đám bạn nhỏ thả hết ô xuống đường dầm mưa ướt sượt. Những tâm hồn học trò dễ thương nắm tay nhau cười vang lòng phố xá. Mưa thật hồn nhiên.

Những sáng mùa đông

Sáng nay lớp mình buồn đến lạ. Lũ con gái cứ trầm tư nhìn qua khung cửa mơ màng bâng khuâng. Sân trường vắng thênh thang. Hàng cây trơ trọi. Cô bé mặc chiếc áo đỏ mẹ mới đan cho cũng không còn nghịch nữa. Hình như cô bé đã lớn rồi.

Sáng nay sinh nhật một người. Chiếc hộc bàn chất đầy những món quà dễ thương và một đóa hồng đỏ thắm. Nhóc biết là trò đùa của ai nhưng nhóc không cười vô tư nữa... “Đúng là kẻ vô tâm”. Hình như nhóc đang dỗi hờn mình...

Sáng nay, cậu học trò nhỏ phải chia tay ai đó. Cậu cứ đứng nhìn mãi theo chuyến tàu đã khuất sân ga, chuyến tàu để lại cho trái tim ai vô vàn nỗi nhớ. cầm lá thư trên tay, cậu buồn cúi đầu quay bước đi, bỏ chiếc ô nhỏ nằm lại sau lưng.

Sáng nay, trời khóc thật nhiều...

Leave a Reply