Văn nghị luận - Chia sẻ

Là học sinh, nhất là học trò nghèo xa nhà, ai mà chẳng có những lúc trong túi không còn lấy một đồng. Trong những lúc như vậy, ta không khỏi xúc động khi có người bạn chia sẻ với mình một đĩa cơm, một cốc nước, một bát chè... từ những đồng bạc cuối cùng của bạn ấy.

Chia sẻ

Không có thứ tình bạn nào mà không có sự chia sẻ. Đó là cái gốc của tình người.

Từ hàng chục năm nay, hầu như ở bất kì tờ báo nào của nước ta cũng có những bài viết về những cảnh đời bất hạnh: một gia đình có sáu người điên, những người bị bệnh hiểm nghèo mà không có tiền chữa bệnh, đồng bào ở vùng lũ lụt, những đứa be mồ côi không nơi nương tựa... Sau những bài báo như thế, những lời thăm hỏi, những món tiền được gửi tới tấp ve tòa báo, hoặc lần theo địa chỉ mà đến với những người bất hạnh. Ta cảm thấy thật ấm áp, thật yên lòng được sống trong một xã hội còn đầy sự chia sẻ như vậy.

Trên mặt địa cầu, loài người càng ngày càng đông đúc, ở các đô thị, người ta càng sống chen chúc. Tuy vậy, như một nghịch lí, con người cảm thấy mình ngày càng cô đơn. Xuất hiện một thứ cảm giác mà xã hội ngày xưa không có: cái lạnh đô thị.

Sự chia sẻ có cần gì nhiều lắm đâu. Trước hết, chỉ cần có tấm lòng hướng về người bên cạnh, quan tâm đến cái vui cái buồn của người bên cạnh. Một ánh mắt, một nụ cười, một lời nói... có thể làm giảm bớt một nỗi đau, tăng thêm một niềm vui.

Khi được chia sẻ với một người, tự ta đang nhân lên cho mình hạnh phúc.

Leave a Reply