Văn nghị luận - Đêm nằm nghe gió thở

1. Gió mùa đông bắc. Như những vó ngựa cuồng phong từng đợt từng đợt cuốn bụi về phương nam. Gió thổi sau lưng Thành Cát Tư Hãn, gió thổi sau lưng Mã Viện, Thoát Hoan... Gió thổi qua rừng Tai-ga, gió thổi qua Nội Mông, gió thổi qua Vạn Lý Trường Thành, gió thổi qua đền đài lang tẩm, qua làng mạc thảo nguyên... Gió ơi gió! Một ngàn năm trước gió đã miệt mài thổi và một ngàn năm sau gió vân tha thiết thổi...

Đêm gió mùa Đông Bắc

2. Gió thổi suốt chiều dài lịch sử, gió chứng kiến những cay đắng ngọt bùi, gió lưu giữ tình bạn sẻ chia, gió nhớ thương những ngày khốn kho như nhau, những - ngày - chưa - xa, bên kia ăn cải trắng, bên này ăn rau muống, bên kia ăn ngô ãn mì, bên này ăn khoai ăn bánh sắn...

3. Và đêm nay gió thổi. Gió gấp gáp kể với ta về một đất nước tỉnh giấc chiêm bao. Gió kể về những thành phố thần thoại mọc lên từ làng chài, từ đồng lầy bến lội, những Thâm Quyến, Thượng Hải - Phố Đông, những ngôi nhà chọc trời, những cầu vượt đầy nhân văn băng qua đường sắt cao tốc. Gió nóng hổi kể về những phi thuyền có người lái, những Thần Châu V, Thần Châu VI đã bay lên chiếm lĩnh khoảng không vũ trụ.

4. Gió thở dài không cho ta ngủ yên, gió nhắc nhở những công dân Việt Nam về thân phận làm công dân của vùng “đất ngoại ô” là không tranh khỏi nếu chúng ta quá chậm trong phát triển. Gió nghiêm khắc nhắc toàn cầu hóa kinh tế, thặng dư chỗ nay thì thiệt thòi chỗ kia, công nghiệp hóa chỗ này thì ô nhiễm chỗ nọ. Những quả trứng được bù giá chỉ bán với giá 300 đồng có thể cứu ngành chăn nuôi xứ này nhưng ngay tức khắc bóp chết ngành chăn nuôi xứ nọ, đến nỗi người nông dân lấm lem không tài nào hiểu nổi, và trí thức như nhà báo cũng không hiểu nổi, đành tin vào những lí giải hoang đường. Gió đã bắt đầu thở than về những hạt bụi ô nhiễm mà gió phải nặng nề mang theo. Gió cũng cảnh báo ve những cơn mưa a-xít biết đâu một ngày sẽ rơi trên phố Huế, nơi luôn mưa dầm trong gió mùa đông bắc.

Đêm nằm nghe gió thở

5. Gió cũng kể rằng có một nghĩa trang yên nghỉ 500 liệt sĩ đã hi sinh cho Thần Châu V bay lên. Gió ơi gió! Gió có sốt ruột chờ đợi bên hàng hàng lớp lớp mộ chí liệt sĩ trên giải đất chữ s này? Việt Nam ơi! Hào kiệt thời nào cũng có, lúc nào thì hào kiệt nước Nam có thê đưa nước non này bay lên bát ngát trời xanh, ngang tầm với láng giềng, ngang tầm với năm châu bốn biển?

Đêm gió mùa Đông Bắc, 16 - 2 - 2006

Leave a Reply