Văn thuyết minh - Cỏ hoa trong tâm hồn teen Bảo lộc

Không phải là “thành phố hoa” như Đà Lạt, nhưng những loài cỏ cây nghiêng nghiêng trước hiên nhà, xanh tươi đường đến trường là niềm tự hào đầy âu yếm của dân teen thị xã Bảo Lộc.

Nắng vàng đến giữa cơn mưa

Đi tới đâu trong thị xã cũng thấy ngập tràn “một màu xanh xanh, chấm thêm vàng vàng”. Hoa cúc dại be bé bằng đầu ngón tay út, nở rực vàng trên những cánh lá xanh. Hoa nở quanh trường học, trước ngân hàng, trước Thị ủy, nở dọc cả con đường Nguyễn Công Trứ... Teen mình ưu ái đặt cho những bông hoa bé xinh này quá chừng nick-name cực iu: hoa Mặt Trời bé con, hoa Tiểu hướng dương...

Coi Hoa cúc dại, thấy Kim Hye Young cứ đúng 4hl5’ mỗi chiều lại nhận được một chậu hoa cúc dại. Còn mình cũng cứ 4hl5’ mỗi chiều Thứ hai, Thứ tư, Thứ sáu, lại có một tên cao lêu nghêu lm8 đứng ngay khu cúc dại, đợi mình ra để đi học thêm chung.

Cỏ hoa trong tâm hồn teen Bảo lộc

Bữa nay đến lớp học ôn, trời cao nguyên đổ cơn mưa đầu mùa lạnh tê. Bâng quơ bắt gặp thảm cúc dại vẫn nở vàng rực, tưng bừng giữa thời tiết khắc nghiệt thế kia, chợt thấy ấm mắt, ấm người và ấm cả lòng. Tự nhủ “Mùa hè này sẽ huy hoàng như màu hoa, cả lớp nhất định sẽ đậu Đại học”.

Mùa hè - mùa “thung lũng hồng”

Mùa này, rảnh rảnh đi vòng quanh khu công viên, bờ hồ thị xã thế nào cũng bị choáng ngợp bởi hàng hàng cây trinh nữ đang độ ra hoa. Hoa nở hồng dưới đáy hồ cạn, tựa như một cái “thung lũng hồng” con con.

Màu hoa dìu dịu, phía đài hoa màu trắng, càng lên trên thì hồng phớt phớt như má của con gái xứ này vậy. Bông hoa giông giống hoa mắc cỡ, nhưng to gấp ba lần nên nhiều người còn gọi là cây trinh nữ, cây hoa bướm, cây bông dù... Cây có tán to, rợp xanh bởi những chiếc lá nhỏ xíu như lá me. Cánh hoa cũng mỏng manh. Mỗi khi bị dầm giữa những cơn mưa dai nhách kéo dài cả tuần lễ, hoa dù ướt sũng, vẫn đượm một sắc hồng.

Cứ mỗi lần đi ngang “thung lũng hồng” là lại nhớ về một thời tuổi thơ khét nắng. Mỗi khi bày trò chơi công chúa là hái hoa này về kết làm quạt, làm... cọ quét má hồng. Bây giờ vào công viên, bạn bè mình đang cặm cụi ôn thi dưới tán cây xanh mướt. Gió tạt qua, lắc rắc mấy cánh hoa bay bay trên tóc...

Cỏ phi tiêu - “nỗi nhớ có tên”

Suốt năm học, con trai đến lớp lúc nào cũng thủ đầy nhóc cỏ phi tiêu để “nhắm thẳng con gái, phi pặc pặc”.

Cỏ phi tiêu là tên tụi tớ tự đặt. Khi những bông hoa dại màu trắng nhỏ tin hin, thêm nhụy vàng ở giữa vừa rụng hết đi là để lại một cái thân cứng ngắc, đầu nhọn hoắt, cỏ phi tiêu ra đời. Nó cực kì “kết” áo len, áo thun, dính vào là gỡ mệt nghỉ luôn. Con gái xứ này mặc đồng phục áo len xanh đi học nên cứ tức anh ách trong bụng, vì bị con trai cứ tha hồ quăng cỏ. Vừa gỡ ra vừa la oai oái.

Vậy mà cái hôm chia tay, bọn con trai đã hùng hục kéo nhau đi lùng thật nhiều cỏ phi tiêu, phơi khô rồi xịt màu tưng bừng. Vừa vào lớp, lũ con gái rú lên sung sướng khi thấy trong ngăn bàn đứa nào cũng chễm chệ một bó cỏ phi tiêu đẹp long lanh kèm lời chúc: “Bùa may mắn đó, huề cả làng nha, mấy nường!”. Kiểu này xuống Sài Gòn học thì chắc là sẽ nhớ nhiều lắm đây!

Leave a Reply