Văn tự sự - Kể lại một giấc mơ hai mươi năm sau em về thăm trường

Về thăm trường cũ

Thế là tôi đã sang tuổi 35. Sau gần hai mươi năm trời đi làm ãn xa, tôi mới lại có dịp được về thăm trường, nhân kỉ niệm 40 năm thành lập trường và đón nhận Huân chương Lao động hạng Ba.

Trường Trung học cơ sở thân yêu của chúng tôi mang tên Nguyễn Bỉnh Khiêm, vị Trạng nguyên thời nhà Mạc, nhà thơ lớn của Đại Việt trong thế kỉ XVI.

Mẹ tôi đã học ở ngôi trường này hơn 40 năm về trước. Sau đó, anh chị em tôi đều từ mái trường này bước vào đời. Có biết bao kỉ niệm đẹp với bao mộng đẹp của một thời thơ bé.

Kể lại một giấc mơ hai mươi năm sau em về thăm trường

Ngôi trường cũ 20 năm về trước chỉ có một dãy nhà 2 tầng gồm 10 phòng học, hai dãy nhà ngói mái nhọn, mỗi dãy có bốn phòng. Suốt bốn nãm, tôi vãn học ở phòng số ba dãy nhà bên trái. Tuy không được học ở dãy nhà hai tầng, nhưng tôi vẫn cùng các bạn Kì, Anh, Lục, Đại... bước lên cầu thang đi dọc hành lang ngó vào các lớp.

Cả trường chỉ có ba máy vi tính loại cũ. Thư viện trường chưa có nhiều sách. Chỉ có vài cuốn Từ điển Tiếng Việt, Tiêhg Anh là niềm mơ ước của tôi. Tôi quên sao được lần đầu tiên, cô Hương dạy Văn, cô Hoá dạy Anh, bày cho chúng tôi cách tra Từ điển. Tôi xúc động lắm khi được ngắm nhìn và nâng niu cuốn Từ điển Anh - Việt trên đối tay nhỏ bé của mình. Tôi mơ ước bao giờ mua được một cuốn Từ điển như thế.

Sân trường rộng mênh mông. Xưa kia là sân cỏ nay được lát xi măng phảng lì. Cột cờ xưa là cây bạch đàn bào nhẵn bóng nay là một ống thép không gỉ cao vút. Sáng thứ hai nào, bạn Lê, bạn Quý, học sinh xuất sắc của trường, cũng được thay mặt học sinh toàn trường kéo cờ trong lễ chào cờ đầu tuần. Tôi hằng mơ ước được vinh dự như các bạn, nhưng suốt bốn năm học, đó mãi chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi.

Sân trường nơi chúng tôi hay vật nhau, kéo co hay đá bóng... bây giờ đã có them nhiều cây bàng, cành lá sum sê, toả bóng mát. Cây bàng nhỏ bé ngày xưa cạnh thư viện, quả chín chua chua, nhân hột nó ăn rất bùi. Bây giờ, thân cây to bằng người ôm, lá xanh biếc. Nhìn cây bàng, tôi xúc động như gặp lại cố nhân. Tôi khẽ thốt lên: "Bàng ơi! Còn nhớ nhau chăng?"...

Vườn sinh vật cảnh, vườn hoa... xưa đã đẹp, nay lại đẹp hơn, khang trang hơn, phong phú hơn.

Gặp lại bạn bè cũ. người nào cũng đã lập gia đình. Phần lớn đi công tác xa, làm ăn xa. Tổ 4 lớp 9C chúng tôi có 12 bạn đều về dự hội trường đông đủ. Bạn Lý, Quỳnh, Tâm đi dạy học. Vũ, Tính, Công, Trường là sĩ quan Quân đội. Minh, Thăng là kĩ sư điện. Hà, Quế là bác sĩ. Và tôi là kĩ sư nông nghiệp. Như những cánh chim bay tới mọi chân trời, lâu lắm mới gặp nhau chúng tôi vui mừng khôn kể xiết. Nhắc lại kỉ niệm cũ, cùng chụp ảnh và ghi địa chỉ cho nhau. Mới đó mà đứa nào trán cũng đã hằn nếp nhãn!

Sân trường rộng mênh mông

Chúng tôi chỉ còn gặp lại mười cô giáo, thầy giáo cũ. Nhiều thầy cô giáo đã về hưu hay vào công tác tại các tỉnh phía Nam. Thầy Lợi hiệu trưởng đã mất. Cô Yến chủ nhiệm về hưu đã 4, 5 nãm. Tóc cô bạc trắng. Cô vẫn dịu dàng như xưa... Chúng tôi tặng cô một bộ vét bằng len và một bó hoa tươi thắm. Cô cảm ơn, nước mắt chảy ra. Mỗi khoá học sinh đều có tặng phẩm tặng trường, tặng thầy cô giáo cũ.

Hội trường đông vui có đến mấy nghìn người, kéo dài trong hai ngày. Tình thầy trò, tình bằng hữu... ai cũng thấy mình trẻ lại.

Trường Nguyễn Bỉnh Khiêm hôm nay có một dãy nhà ba tầng, hai dãy nhà 2 tầng to đẹp, khang trang. Hai phòng máy vi tính. Thư viện có hai vạn đầu sách. Phòng thí nghiệm, phòng bộ môn rất quy mô. Các thầy cô giáo đều rất trẻ, tất cả đều tốt nghiệp Đại học. Trường đang dẫn đầu phong trào thi đua "Dạy tốt, học tốt" trong toàn tỉnh Thái Bình.

Bạn Lý nói với tôi: "Chúng mình ngày một già, nhưng mái trường cũ thân yêu thì vẫn trẻ. Bài học uống nước nhớ nguồn và tình nghĩa thuỷ chung, bạn bè chúng mình vẫn nhớ và sắt son giữ được... Đó là niềm vui và tự hào...".

Hai mươi năm trời đã trôi qua.

Ôi! Một giấc mơ đẹp.

Leave a Reply